Chương 2

Ăn tối xong, Khương Yếm xem giờ rồi rảo bước nhanh hơn.

Mấy phút sau, cô rẽ vào ngõ, nhổ miếng trứng ốp la dầu mỡ vào thùng rác ven đường. Khương Yếm vừa đi vừa nhớ lại cái vị khó ăn lúc nãy nên bèn lấy chai nước khoáng ra súc miệng, cô cau có mãi cho đến khi đi tới một khu chung cư cũ kĩ.

Lúc Khương Yếm về đến nhà, bản tin buổi chiều đã gần hết.

“… Vụ trộm ở bảo tàng quốc gia đã gây chấn động khắp cả nước, các chuyên gia liên quan đang gấp rút thu thập dấu vân tay ở hiện trường.”

“Theo ước tính của các chuyên gia, chiếc váy cưới này có niên đại ít nhất là 2300 năm, là chiếc váy cưới cổ nhất được khai quật từ trước đến nay. Đây là sản phẩm thủ công xuất xứ từ tay của các nghệ nhân dân tộc và trải qua ba đời hoàng đế và hoàng hậu, được chôn cất cùng nữ đế vào năm 762 sau công nguyên và được các chuyên gia khai quật vào mười năm trước.”

“Váy cưới màu ngọc hồng lựu, không hề phai màu theo năm tháng, duyên dáng, quý giá, tao nhã, tinh xảo, là bảo vật của quốc gia.”

“… Văn vật quốc gia không thể khinh nhờn, đài chúng tôi sẽ theo dõi và cập nhật thông tin trong bản tin tiếp theo.”

Bản tin kết thúc, Khương Yếm ngả người xuống sô pha.

Là “vật bị đánh cắp” trong vụ trộm váy cưới này, mấy ngày nay Khương Yếm có niềm vui mới. Đó là nhìn các chuyên gia và học giả nổi danh đi tìm cô sứt đầu mẻ trán.

Chuyện này cực thú vị, mỗi người một thần thái, chuyển động và ngôn ngữ, vì chức vụ khác nhau nên sẽ có chẳng ai thú vị giống ai.

Khương Yếm nhếch môi, tầm mắt rơi vào tờ giấy trắng nằm cách đó không xa.

Nụ cười trên mặt cô tắt dần.

Thật ra Khương Yếm không nhớ mình đã sống bao lâu, 2300 năm, 3000 năm hoặc lâu hơn thế. Nhưng cô biết rõ từ một ngàn năm trước, cô bắt đầu có ý thức. Vì một vài nguyên nhân nên cô không hoá hình ngay, cứ vậy kéo dài cho đến sáu mươi năm trước.

Sáu mươi năm trước, quy luật của Thiên Đạo thay đổi, ngăn chặn con đường hoá hình của yêu vật.

Không muốn và không thể, Khương Yếm thích vế trước hơn.

Cho nên từ đó trở đi, Khương Yếm bắt đầu nghiên cứu thuật hoá hình, nhưng lần nào cô cũng bị cái quy luật của Thiên Đạo đó đè cho sắp thành bụi phấn mất rồi.

Buổi tối một tuần trước, sau khi Khương Yếm hoá hình thất bại lần thứ n, một ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên xuất hiện trong bảo tàng, vào phòng trưng bày cô, dùng chín lá bùa cản quy luật của Thiên Đạo giúp cô hoá hình thành công.

Không hành động nào là không có mục đích.

Sau đó Khương Yếm hỏi thẳng ông ta muốn cô làm gì, ông lão không đáp, chỉ kêu cô điền thông tin cá nhân.

Thông tin cá nhân…

Thông tin cá nhân chết tiệt.

Khương Yếm xoa thái dương, bực bội cầm tờ giấy để xem lại lần nữa.

[Thư thỏa thuận tham gia chương trình.

Từ ekip chương trình “Hồng Chẩm”.

Nhà ngoại cảm thân mến,

Đơn đăng kí của bạn đã được nhận. Thay mặt ban tổ chức chương trình “Hồng Chẩm”, chúng tôi xin gửi tới bạn lời chúc mừng chân thành nhất: Chúc mừng bạn đã trúng tuyển!

Bạn có thể xem thêm chi tiết ở website chính thức của chương trình, nội dung tóm tắt là đánh giá thiện ác của quỷ, giải quyết chấp niệm, giúp quỷ đầu thai. Ngoài ra bạn cần phải chú ý hai điều: một, làm người không dễ, làm quỷ cũng thế, dù là làm gì thì trước khi quyết định cũng phải cân nhắc đến hậu quả, hai, vì tính chất của chương trình nên thương vong có thể xảy đến bất cứ lúc nào, hãy bảo vệ tính mạng của bản thân thật tốt.

Đây là thư thoả thuận mà cô nhận được vào hôm qua.

Rõ ràng là ông lão mặc áo đạo sĩ đã lấy thông tin của cô đi đăng ký tham gia một chương trình ngoại cảm, để cô tham gia chương trình này chính là “thù lao” mà ông ta muốn.

Nhưng dù có đọc cái thỏa thuận này bao nhiêu lần đi nữa thì Khương Yếm vẫn không cách nào thôi nghi ngờ tính xác thực của nó.

Bởi vì cô không phải là nhà ngoại cảm.

Khương Yếm đã suy nghĩ hai ngày nay, hôm nay lúc ngồi trên xe buýt cô vẫn suy đoán mục đích của ông lão đạo sĩ. Thuật nghiệp hữu chuyên công*, năng lực của cô không liên quan gì đến hai chữ “ngoại cảm”. Cô không biết vẽ bùa, không biết bắt quỷ, thậm chí năng lực của cô còn làm mờ đi sự khác biệt giữa con người và quỷ. Người mặc áo đạo sĩ kia có thể ngăn chặn được quy luật của Thiên Đạo thì không thể không biết năng lực của cô là gì được.

*Thuật nghiệp hữu chuyên công (术业有专攻): Câu này có nghĩa cũ và nghĩa mới. Nghĩa mới là cái thường dùng bây giờ. Nó có nghĩa là làm gì cũng phải có chuyên môn, không phải chuyên môn của mình thì cũng đành bó tay.

Nếu vậy thì tại sao người kia lại muốn cô tham gia chương trình này?

Kim phút quay tích tắc, lá cây xào xạc và đổ cái bóng gầy gò cao chừng nửa người lên bức tường trắng. Cái bóng di chuyển chậm rãi đến sô pha, nó đè lên tờ giấy, như thúc giục Khương Yếm đưa ra quyết định.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa vậy.

Một lát sau, Khương Yếm cầm bút ký tên mình lên đấy.