Chương 16

Chương trình ngoại cảm này hay quy trình làm việc của một nhà ngoại cảm nhìn chung cũng rất đơn giản. Tìm ra “chấp niệm” của ma quỷ, yểm “chấp niệm” vào bùa rồi dán bùa lên mặt ma quỷ. Quy trình này vốn là việc bình thường đối với các nhà ngoại cảm, nhưng đối với Khương Yếm lại có hạn chế rất lớn.

Đầu tiên, cô không biết cách vẽ bùa nên quy trình thứ hai không cần phải thử. Quy trình thứ ba là “dán bùa lên mặt ma quỷ”, việc này nghe có vẻ đơn giản và thô bạo nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm ra và khống chế được ma quỷ. Khả năng của Khương Yếm là nhìn thấy du͙© vọиɠ, nhưng ở trong mắt cô thì quỷ và người không khác nhau mấy, rất khó để cô có thể vừa nhìn là phân biệt ngay được, ma quỷ nhất định sẽ không cho cô thời gian để phán đoán, một khi cô vội vàng ra tay, rất có thể sẽ không kiểm soát được mức độ nặng nhẹ, mà nỗi đau của ham muốn tái sinh có khả năng sẽ tra tấn con quỷ đến chết.

Nhưng chương trình này chủ trương “lấy cảm động để thanh lọc là trước hết”, một khi cô không phân biệt đúng sai rõ ràng mà gϊếŧ chết một con quỷ thì cô sẽ bị loại.

Suy nghĩ đến những điều này, Khương Yếm khẽ thở dài. Như vậy xem ra, cô chỉ có thể tập trung vào quy trình một, cố gắng dành nhiều tâm sức hơn vào “tìm ra chấp niệm”.

Sắp xếp suy nghĩ trong đầu xong, Khương Yếm lại nhìn về phía Trình Quang: “Tạm thời tôi không có vấn đề gì, còn cậu thì sao?”

Trình Quang vội nói: “Không dám có, không dám có…”

Khương Yếm liếc cậu một cái rồi quay trở lại đội ngũ.

Rõ là Thẩm Tiếu Tiếu đã ăn sáng nhưng lúc này miệng em cũng không nhàn rỗi, khi nhìn thấy Khương Yếm, em vội bỏ chiếc bánh mì nhỏ trong tay xuống và vẫy tay về phía cô: “Khương Yếm, em bỗng nhớ ra một chuyện!”

Khương Yếm đi về phía trước, chỉ nghe Thẩm Tiếu Tiếu nói: “Em vừa nhớ ra, tối qua chúng ta có nói chuyện không nhỉ? Lúc đó mơ hồ lắm, em chỉ nhớ chúng ta đang nói về cái gì như là ăn… Chúng ta nói về ăn gì nhỉ?”

Khương Yếm: “Dầu.”

Thẩm Tiếu Tiếu vỗ tay: “Đúng đúng, loại dầu đó có mùi thơm lắm.”

“Cũng không biết buổi sáng dì Vương có dùng loại dầu này để nấu cơm không, bữa sáng nay ngon lắm, hì hì.”

Khương Yếm cười ẩn ý. Thầm Hoan Hoan đi gần bên nghe vậy thì cảm thấy có gì đó không đúng: “Dầu? Tối qua ở đâu có dầu cơ?”

Thẩm Tiếu Tiếu gãi đầu, em nhìn Khương Yếm một cách bối rối. Khương Yếm lập tức kể lại những gì mình nhìn thấy tối qua, vẻ mặt của hai chị em chợt trở nên nghiêm trọng.

“Dầu thấm ra từ tường… và bọc quanh tóc ư?” Thẩm Hoan Hoan không nghi ngờ lời nói của Khương Yếm, bởi vì ở nơi có ma quỷ tồn tại, mọi điều kỳ dị đều có thể xảy ra.

Thẩm Hoan Hoan hỏi chi tiết: “Lọn tóc đó như thế nào?”

Khương Yếm không dùng từ ngữ để miêu tả mà lấy ra chiếc bánh bao từ trong túi xách mà Vương Quế Lan đã cho cô.

“Như thế này đây.”

Trong khi nói, Khương Yếm bẻ đôi chiếc bánh bao. Ngoài lớp vỏ mềm mại và trắng bóng ở bề mặt, bên trong đột nhiên lại có những cụm tóc màu nâu. Thẩm Hoan Hoan nhìn chăm chú, trên đó có vô số những sợi lông đầy những chiếc răng cưa nhỏ xíu gớm ghiếc, từ từ chuyển động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bò ra ngoài.

Đó không phải là lông mà là chân của ấu trùng có hình dạng răng cưa.

Cổ họng của Thẩm Hoan Hoan bắt đầu ngứa ngáy.

Chưa bao giờ Thẩm Hoan Hoan cảm thấy cổ họng của mình ngứa đến thế, thực quản của cô nàng dường như có rất nhiều côn trùng bò qua bò lại, chất nhầy dính nhớp, thân côn trùng mềm mại, các cẳng chân cứng ngắc bò lên từ trong bụng, nhanh chóng bao phủ bụng dưới của cô nàng.

Dưới ảnh hưởng của tâm lý, cơ thể của cô nàng trở thành một chiếc áo khoác hai lớp.

Bên ngoài là da người, bên trong lại đầy sâu bọ.

Cô nàng gãi làm làn da trắng như tuyết xuất hiện những vết đỏ, Thẩm Hoan Hoan cúi đầu thở dốc kịch liệt, nhưng phản ứng của Thẩm Tiếu Tiếu còn nghiêm trọng hơn, em cong eo, nôn khan, ho ra nước mắt.

Vương Bảo Dân nghe thấy tiếng động của hai người, anh ta dừng lại, sốt ruột nói: “Các cô ở đó làm gì thế?”

"Bữa, bữa sáng nay..."

Vẻ mặt của Vương Bảo Dân trở nên khó coi: “Sao vậy, đồ ăn em gái tôi nấu không hợp khẩu vị của cô à?”

Thẩm Tiếu Tiếu không ngờ họ có quan hệ này, lời nói trong miệng chợt không biết thốt ra sao, sắc mặt của Vương Bảo Dân dần tối sầm. Thẩm Tiểu Tiểu mím môi dưới, vẻ mặt hơi ủy khuất, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Rất hợp khẩu vị… Chú cứ tiếp tục dẫn đường."

Vương Bảo Dân im lặng một lát, vẻ mặt vô cảm như trước, anh ta quay người tiếp tục dẫn đường.

Thấy Vương Bảo Dân không bận tâm tới chuyện này nữa, sắc mặt của Thẩm Tiếu Tiếu sa sầm hẳn: "Đúng là tên có khuôn mặt gϊếŧ người mà - ọe!" Em ôm bụng một lúc lâu rồi lẩm bẩm cằn nhằn: "Không biết trong cái bánh bao này có tóc hay chân côn trùng đây... Nếu phải chọn một thì em thà chọn tóc... Vương Quế Lan sao vậy trời? Buổi sáng em ăn nhiều lắm..."

Có lẽ nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, Thẩm Tiếu Tiếu lại che miệng nôn khan.