Chương 13

Trình Quang cảm thấy mình đang bị chỉ trích, hơn nữa còn có bằng chứng.

Ông lão dường như muốn cười, nhưng cơn ho dữ dội đã kìm nén nụ cười của ông ta lại, chỉ còn vẻ ốm yếu trên khuôn mặt.

Trời lạnh, sương mù dày đặc, ông ta không nói gì nữa, nhỏ giọng nói: “Tôi là trưởng thôn ở đây, đã lâu chưa có người ngoài vào thôn, tôi chỉ có thể dọn dẹp một phòng, tối đa có thể ở ba người, những người còn lại… Khụ khụ, Bảo Dân, cháu mau đưa họ về nhà nghỉ ngơi nhanh lên.”

Vương Bảo Dân nhìn sáu người: “Ai đến chỗ của tôi?”

Mọi người nhìn nhau. Một lúc sau, Thẩm Tiếu Tiếu hỏi: “Ông trưởng thôn, trong phòng chỉ có một giường thôi sao?”

Trưởng thôn gật đầu.

Thẩm Tiếu Tiếu đi tới trước mặt Khương Yếm: “Chị, chị đi cùng bọn em nhé?”

Vừa nói, em vừa chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Thẩm Hoan Hoan.

Khương Yếm thế nào cũng được: “Được thôi.”

Vì vậy, việc phân chia đã quyết định xong, ba cô gái sống ở nhà trưởng thôn và ba chàng trai sống ở nhà của Vương Bảo Dân.

Trưởng thôn cầm chiếc đèn dầu ọp ẹp, quay người đi về phía căn phòng. Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng đi theo, thấy hai người đi quá chậm, em thúc giục hai câu: “Mau lên đi, em đứng đây sắp ngủ được một giấc rồi.”

Sau khi trưởng thôn dẫn ba người về phòng, ông ta dặn họ nhớ đóng cửa sổ vì ban đêm có gió rồi rời đi.

Căn phòng tối om.

Thẩm Tiếu Tiếu mò mẫm bật đèn pin lên, chiếu rọi căn phòng. Căn phòng này đã rất cũ, nghe nói đã được dọn dẹp qua nhưng thực ra các góc và đèn đều đầy mạng nhện, trong phòng bốc lên một mùi khó chịu, giống mùi dầu mỡ chua ngòm của thịt lợn luộc đã để trong một thời gian dài.

“Chị, còn bật đèn không?” Thẩm Tiếu Tiếu nhìn quanh phòng rồi hỏi Thẩm Hoan Hoan: “Không biết chiếc đèn trên đầu này còn dùng được không, cái chụp đèn đã mốc đen rồi.”

Thẩm Hoan Hoan lắc đầu: “Thôi, người già chắc tiếc tiền điện, vừa rồi còn thắp đèn dầu kìa.”

Thẩm Tiếu Tiếu nhún vai: “Đúng vậy, ngọn đèn dầu ấy rất có cảm giác của thời đại.”

Nói xong, ba người lại dùng đèn pin nhìn tổng thể căn phòng, sau khi phát hiện không có gì bất thường, Thẩm Tiếu Tiếu liền ngáp một cái rồi ngồi lên giường.

Thẩm Hoan Hoan: “Mau đi ngủ đi, đã khuya lắm rồi.”

Thẩm Tiếu Tiếu đáp lại, em tắt đèn pin, leo lên giường, nép sát vào tường. Em nhường chỗ cho hai người: “Em không chịu nổi nữa rồi nên ngủ trước đây.”

“Các chị nên đi ngủ nhanh đi.”

Có lẽ vì thật sự buồn ngủ lắm rồi, sau khi vùi vào góc tường, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức im bặt. Thẩm Hoan Hoan bất lực bước tới, đắp chăn cho Thẩm Tiếu Tiếu rồi tắt livestream.

Sau khi làm xong những chuyện đó, cô nàng nhìn Khương Yếm, thảo luận: “Chị ngủ ở phía ngoài cùng có được không? Tiếu Tiếu ngủ không ngoan, rất hay đá người.”

“Được.” Khương Yếm gật đầu.

Hai người tắm rửa trong bóng tối một lúc rồi lần lượt lên giường.

Khương Yếm vừa nằm xuống, một cơn gió mạnh thổi qua bên ngoài ngôi nhà, không biết là có thứ gì đó bị thổi bay phát ra tiếng cọt kẹt. Cô nhìn qua khe hở của tấm rèm cửa thì thấy một vùng trắng trải dài như tuyết.

Cũng giống màu da của hai chị em sinh đôi.

Thẩm Hoan Hoan không ngủ được, cô nàng lật người hai lần, mở điện thoại ra, thông qua màn hình điện thoại ánh sáng yếu ớt nhìn xung quanh, kết quả cô nàng lại phát hiện Khương Yếm đang nhìn mình.

Cô không chớp mắt, như thể đang nhìn vào một điều gì đó mới lạ.

Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng nói: “Chị đang nhìn cái gì thế?”

Khương Yếm: “Màu da của em rất giống những bông tuyết.”

Thẩm Hoan Hoan đánh giá vẻ mặt của Khương Yếm, nhẹ nhàng nói: “Tên của phòng livestream của em và Tiếu Tiếu tên là Bạch Hóa*.” Nói xong, cô nàng đột nhiên mỉm cười rồi nói: “Em rất thích tuyết, cảm ơn chị.”

*Bạch Hóa: hay còn gọi là bệnh bạch tạng

Vẻ mặt của Khương Yếm vẫn không thay đổi: “Không có gì.”

Thẩm Hoan Hoan hơi chột dạ mím môi: “Không dọa đến chị là được.” Cô nàng nhỏ giọng hỏi Khương Yếm: “Chị mới đăng ký làm nhà ngoại cảm à? Trước đây em chưa từng thấy chị trên trang web.”

Khương Yếm nghĩ thầm, cô chưa bao giờ đăng ký, cũng không phải là nhà ngoại cảm, nhưng cô vẫn “ừm” một tiếng.

Thẩm Hoan Hoan: “Tính cách của Tiếu Tiếu vô tư, vốn dĩ chúng ta phải bàn bạc xem nên ngủ thế nào, nhưng em ấy lại chọn góc giường ngủ trước… Lần sau cho chị chọn trước nhé.”

Khương Yếm nhìn Thẩm Hoan Hoan: “Ở ngoài cùng chẳng phải dễ chạy hơn à?”

Thẩm Hoan Hoan sửng sốt một lát, một lúc sau mới khẽ cười: “Cũng phải.”

Sau khi cười, cô nàng nhẹ nhàng thúc giục: “Mau ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ điều tra nguyên nhân làm nơi đây hỗn loạn, mấy ngày này em và Tiếu Tiếu sẽ cố gắng hết sức dẫn chị hành động.”

Khương Yếm suy nghĩ một lúc, cô định nói bóng gió về cách điều tra, nhưng cô nghe thấy tiếng thở đều đặn từ bên cạnh, cô quay đầu lại thì thấy đối phương đã ngủ rất sâu.

Khương Yếm cũng nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.

Nửa giờ sau, Khương Yếm đột nhiên mở mắt.

Có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều nên cô ngủ không sâu, ấy thế ngay lúc nãy cô nghe thấy tiếng nước.

Lúc đầu, âm thanh giống như tiếng dòng suối chảy trong núi, nhưng khi ngày càng có nhiều kênh nước, dòng suối dần chia thành vô số nhánh nhỏ hơn, cuối cùng đến một điểm nào đó, nó lặng lẽ rơi xuống đất.

Tí tách.