Chương 12

Giang Ngữ Tình: “Tôi nên xưng hô thế nào đây?”

“Vương Bảo Dân.”

Giang Ngữ Tình thở phào nhẹ nhõm. Trước đây, cô ấy đã liên lạc với trưởng thôn thôn Tằm, trưởng thôn nói sẽ cử Tiểu Vương đến đón họ ở cổng thôn, nhưng người đàn ông này lại lên đến đỉnh núi, anh ta suy nghĩ khá chu toàn.

Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Ngữ Tình lại ngẩng đầu nhìn Vương Bảo Dân, cô ấy cảm thấy anh ta thân thiện hơn rất nhiều. Cô ấy cố tình lảng tránh câu hỏi trước đó, thử nói: “Chắc anh đã đợi rất lâu rồi nhỉ, thời tiết lạnh thế này, anh vất vả rồi.”

Ấy vậy Vương Bảo Dân chưa kịp trả lời thì Khương Yếm đã trả lời trước.

“Anh ta vừa đến, không có đợi.”

Tấm lưng cứng ngắc của Giang Ngữ Tình lập tức thả lỏng, tốt quá rồi, không bị lộ thân phận thì sau này cô ấy sẽ tránh được rất nhiều phiền toái, khi quay về cũng dễ ăn nói hơn, cô ấy liếc nhìn Khương Yếm đầy cảm kích. Vương Bảo Dân không trả lời mà chỉ bật đèn pin trong tay lên, quay người đi về phía ngọn núi.

Thời gian không chờ đợi ai, sau khi tạm biệt Giang Ngữ Tình, sáu người theo Vương Bảo Dân đi về phía thôn Tằm.

Đi bộ vào ban đêm là chuyện rất tiêu hao thể lực, cộng thêm đường dốc nên mọi người đều tập trung vào dưới chân, trong khoảng thời gian dài chỉ có tiếng gió và tiếng lá cọ vào nhau. Cuối cùng, Trình Quang không nhịn được mà gọi Vương Bảo Dân: “Anh à, còn bao lâu nữa thì đến nơi?”

“Sắp rồi.”

“Sắp là bao lâu?”

“Sắp rồi.”

Trình Quang muốn hỏi lại, nhưng thấy giọng điệu của Vương Bảo Dân hơi khó chịu nên đành phải bỏ cuộc, cậu cúi đầu tiếp tục đi đường núi.

Tuy nhiên vài phút sau, lại có người không biết nhìn sắc mặt thử hỏi.

Lần này là Thẩm Hoan Hoan. Cô nàng vừa nắm tay Thẩm Tiếu Tiếu vừa hỏi Vương Bảo Dân: “Cháu có thể hỏi tại sao trưởng thôn lại muốn bọn cháu vào thôn vào ban đêm không?”

Vương Bảo Dân dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Hoan Hoan: “Quanh năm trong thôn không có người ngoài, có một số thôn dân rất kháng cự người lạ, nếu đến vào ban ngày, còn chưa bước vào thôn thì đã bị đuổi ra ngoài rồi.”

Giọng của Vương Bảo Dân giống như một bánh răng rỉ sét, kêu ken két khiến người ta muốn thông yết hầu của anh ta.

Trình Quang xen vào: “Tôi hiểu rồi. Bây giờ chúng ta tiền trảm hậu tấu* thôi, cứ vào hết đi, đuổi cũng không đi!”

*Tiền trảm hậu tấu (先斩后奏) - Chém trước tâu sau: Thường dùng để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước

Vương Bảo Dân nhếch môi, tiếp tục dẫn đường.

Suốt đường không nói lời nào, chỉ có một con đường dẫn đến thôn Tằm, vì ban đêm trên núi ẩm ướt nên đường đi lầy lội, mỗi bước đi đều ăn mòn gót giày. Khương Yếm đi đôi giày leo núi mà Trình Quang mang đến, vì không vừa nên cô bị tụt xuống cuối.

Khương Yếm quay đầu lại, cô nhìn sương trắng trên núi như thể muốn thấu mọi thứ trong sương mù.

“Có cái gì trong sương mù à?”

Có người đột nhiên hỏi.

Khương Yếm quay đầu lại nói: “Không.”

“Em cũng thấy thế, em mới dùng một tấm bùa mà không có tác dụng nên chắc trong sương mù không có gì đâu.” Thẩm Hoan Hoan thở dài: “Không biết là loại quỷ gì đây, hy vọng nó chưa vào thôn gây rối.”

Khương Yếm: “Chị cũng mong là vậy.”

Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng thúc giục: “Đừng nói nhiều nữa, sắp không nhìn thấy cả đoàn rồi.”

Thẩm Hoan Hoan đáp lại một tiếng.

Ba người bước nhanh hơn, nói là “không nhìn thấy” nhưng thực tế chỉ đuổi theo cách đó vài bước. Tuy nhiên, sương mù quá dày đặc, cách xa hai mét thôi là không nhìn thấy ai.

Khi mọi người đã kiệt sức, Vương Bảo Dân cuối cùng cũng dừng lại.

“Đến rồi.”

“Đã đến rồi hả.” Trình Quang thở phào nhẹ nhõm, cậu tiến lại gần Vương Bảo Dân: “Ở đâu cơ, tôi không nhìn thấy thôn.”

Thẩm Hoan Hoan bật đèn pin trong tay lên, nhìn chung quanh: “Ở kia.”

“Kìa, nhìn những tảng đá bên kia.”

Trình Quang nhìn theo hướng ánh sáng, cậu nhìn thấy một hòn đá có kích thước bằng đầu người nằm cách đó không xa, trên đó có khắc hai chữ "Thôn Trùng" bằng sơn đỏ.

Trình Quảng đọc lên: “Thôn – Trùng?”

Vương Bảo Dân: “Là thôn Tằm, không có người ngoài vào thôn, nếu sơn chảy thì không thể sửa chữa được.”

Trình Quảng gật đầu qua loa: “Được cả được cả, tên gì cũng được. Anh mau dẫn chúng tôi vào thôn đi. Ban đêm tiết trời rất ẩm ướt, đầu gối của thầy không tốt, ban ngày sao có thể giúp các anh xem tằm được?”

Thẩm Tiếu Tiếu cũng nhớ đến thân phận của mấy người lần này, em phụ họa: “Đúng vậy, thầy của chúng tôi đỉnh lắm, cơ thể cực kỳ đáng giá.”

Có lẽ cũng lo lắng về tình trạng thể chất của "chuyên gia", bước chân của Vương Bảo Dân rõ ràng nhanh hơn, ngay sau đó, anh ta dẫn mọi người đến ngôi nhà hai tầng ở đầu thôn.

Anh ta đứng ở cửa gõ cửa, nghe thấy giọng nói của một ông lão từ bên trong vọng ra: “Ai vậy?”

“Chú Niên, là cháu đây.”

Cánh cửa được mở ra, một ông lão khoảng sáu mươi bảy mươi bước ra. Ông ta khom lưng, mặc một chiếc áo khoác bông dày màu xanh quân đội, trên tay cầm một ngọn đèn dầu.

“Nhiều người thế à.” Ông ta ho nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía sáu người Vương Bảo Dân.

“Vâng, bọn họ nói nhiều lắm, nói không ngừng suốt cả dọc đường.” Vương Bảo Dân nói.