Chương 7

Thu nhập hàng tháng của nhân viên bán hàng chia làm hai phần, một phần là tiền lương cơ bản, một phần là trích phần trăm.

Trong đó tiền lương cơ bản là cố định, trích phần trăm có liên quan đến thành tích tháng này. Bên bộ phận tài chính nói gửi tiền lương cơ bản tới, nghĩa là gửi cho cô 3500 ngàn tiền mặt.

Về việc viện phí bác sĩ bảo hôm nay, làm sao để kéo dài tới ngày mai... Triệu Thiến Thiến cắn răng nghĩ, bất chấp thể diện, hạ thấp tư thái cầu xin, chắc hẳn có thể dàn xếp.

Nhưng mà, tư vị ăn nói khép nép cầu xin người khác thật sự không dễ chịu gì.

Triệu Thiến Thiến lớn như vậy, lần đầu tiên trong đời cảm thấy, trong tay không thể không có tiền.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Vân Lạc lại nói, “Trên người cô không có tiền, nhưng tiền mẹ cô đâu?”

Triệu Thiến Thiến bị nhắc mới bừng tỉnh, lập tức kinh hỉ đan xen hô lên tiếng, “Trong thẻ ngân hàng mẹ tôi có hai ngàn tiền gửi ngân hàng!”

Cô cho rằng mình sắp được cứu, kìm lòng không được mỉm cười. Phút chốc nhớ tới cái gì, nụ cười dần dần cứng ngắc, “... Nhưng tôi không biết mật mã.”

Tiền của mình thì mình chi phối, tiền của phụ huynh thì phụ huynh chi phối. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, muốn hỏi rõ mật mã thẻ ngân hàng của người thân, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

“Dùng sinh nhật, số cuối chứng minh thư, số thường dùng thử.” Vân Lạc nhắc nhở, “Mặt khác lật ví tiền của cô ấy, bên trong nói không chừng có tiền mặt.”

Triệu Thiến Thiến gật đầu như gà mổ thóc, cũng nhanh chóng làm theo.

Thiên vô tuyệt nhân chi lộ.

Lật nửa ngày, Triệu Thiến Thiến rốt cục tìm được năm tờ 100 đồng trong ví tiền của mẹ, thanh toán chi phí nằm viện.

Nộp phí xong, cô ngồi phịch xuống ghế trong phòng bệnh, cả người sắp hư thoát.

Triệu Thiến Thiến thanh âm mờ mịt, “Vừa rồi vì gom tiền, tôi thậm chí có nghĩ tới muốn hay không dùng một trăm khối mua phần ngoài ý muốn bảo hiểm, đem người được lợi thiết lập thành mẹ tôi.”

Nếu là người ngoài nghe được chuyện này, cô nhất định sẽ cười người nọ ngốc. Nhưng đến phiên mình, cô lại có suy nghĩ nghiêm túc.

Vân Lạc: “Mua bảo hiểm ngoài ý muốn vô dụng, tự sát không bồi thường.”

Triệu Thiến Thiến: “...”

Đột nhiên hoài nghi mình tốt nghiệp đại học gà rừng, nếu không thì là bằng tốt nghiệp đại học mua được.

Chỉ số thông minh quá cảm động, cô sắp khóc rồi.