Chương 14: Giao nhiệm vụ

“Dựa theo thỏa thuận, cậu phải đưa cho tôi một món đồ vật có giá trị tương đương với sự giúp đỡ của tôi.”

Anh quản gia chỉ vào thứ Nghiêm Tuấn đang nắm chặt trong tay bằng trượng Văn Minh. Đây đã không phải là ám chỉ nữa rồi, mà là một lời tuyên bố rõ ràng. Thứ có thể khiến Nghiêm Tuấn trân trọng nắm chặt trong tay như thế, có thể khiến anh ta sợ đến mức hai chân run rẩy nhưng vẫn không muốn giao ra, tất nhiên chỉ có một hũ tro cốt nhỏ bé kia.

Đó là vật phẩm của nhiệm vụ, giao nó cho anh quản gia cũng đồng nghĩa với cái chết.

Trượng Văn Minh gõ xuống một cái, Nghiêm Tuấn đau đớn phải buông tay, hũ tro cốt ở trong túi rơi vào lòng một bàn tay to với những khớp xương rõ ràng.

Một loạt động tác này diễn ra quá nhanh, Nhuế Nhất Hòa chỉ nhìn thấy những bóng đen xẹt qua.

Khi đã có được thứ mình muốn, anh quản gia không thèm để người tên Nghiêm Tuấn này trong mắt nữa. Anh ta nghiêng đầu nhìn Nhuế Nhất Hòa, môi mỏng nói ra từng chữ: “Còn cô...”

Đan Tiểu Dã căng thẳng muốn chết, cậu ta từng nghe sếp Nhuế nói về việc bị La Lệ đuổi theo trong đường hầm, sợ anh quản gia lại tới đòi món nợ “ơn cứu mạng” này.

“... Mắt của cô khá tốt đấy.”

Anh quản gia vươn hai ngón tay ra khoa tay múa chân một chút, giống như tiếp theo nếu cô nói ra một lời nào không đúng, anh ta sẽ dùng cách giống như lấy đi hũ tro cốt nhỏ trong tay Nghiêm Tuấn để móc mắt của Nhuế Nhất Hòa.

Nhuế Nhất Hòa bình tĩnh hỏi: “Anh nói con mắt nào?”

Khóe môi quản gia nhếch lên. Dưới ánh nắng vàng, nốt ruồi son giữa mày càng thêm quyến rũ mê người.

“Kẻ hèn như tôi không dám kén chọn, cũng không muốn làm khó quý cô. Thù lao là mắt trái hay mắt phải thì cô tự chọn đi.”

Nhuế Nhất Hòa yên lặng nhìn thẳng anh ta.

Hai người đối mặt mười mấy giây, cuối cùng anh quản gia là người quay đầu nhìn sang hướng khác trước.

“Ha!”

Nhuế Nhất Hòa cười lạnh một tiếng, nói: “Xem ra lời nói thật của ngài sứ giả dẫn đường chỉ giới hạn trong phạm vi có liên quan đến phó bản mà thôi.”

Ánh mắt anh quản gia chợt lóe, im lặng không đáp lời.

Nhuế Nhất Hòa: “Tôi đang vội, không biết anh có thể nhường đường một chút hay không?”

Quản gia lui về phía sau một bước, lưng thẳng eo cong lại, bày ra tư thế ưu nhã, làm một động tác “mời” đúng tiêu chuẩn.

Khi việc uy hϊếp hay đe dọa đều không có tác dụng gì, thì hào phóng cho đi mới là việc một quý ông nên làm, lì lợm la liếʍ sẽ mất hết phong độ. Còn không đợi Nhuế Nhất Hòa phản ứng lại, bóng dáng của anh quản gia này đã mờ dần rồi biến mất, chỉ dư lại một con bướm màu sắc sặc sỡ nhẹ nhàng bay vào trong bụi cây.

Đan Tiểu Dã sững sờ tại chỗ, cảnh tượng này rất đẹp. Đây đúng là chuyện kì lạ cậu ta gặp được từ khi đi vào phó bản tới nay, đây là vẻ đẹp lộng lẫy duy nhất chưa nhiễm một chút âm u khủng bố nào.

Bởi vì cậu ta đang nhìn đến say sưa, chợt bị đẩy suýt chút nữa khiến cậu ta cắm đầu vào đất.

“Nghiêm Tuấn, anh làm gì vậy?”

Nghe thấy tiếng sếp Nhuế, cậu ta mới phản ứng lại… Anh Nghiêm vừa mới ra tay muốn cướp hũ tro cốt của cậu ta. Chuyện này lại không làm cậu ta cảm thấy sợ hãi... chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Nghiêm Tuấn vừa cao vừa to còn có cơ bắp, nhìn thế nào cũng thấy là người thường xuyên vận động. Đều là đàn ông, bản thân mình lại là con gà yếu ớt.

Hãy nhìn xem, cho dù Nghiêm Tuấn muốn cướp vật phẩm nhiệm vụ, dưới tình huống hai chọn một thì anh ta cũng không cướp của một cô gái như sếp Nhuế, mà lựa chọn cướp của cậu ta.

“Tôi muốn sống, tôi không muốn chết. Tôi muốn sống sót thì có gì sai? Nhuế Nhất Hòa, sếp Nhuế, tôi không cướp của cô, cô quản nhiều việc không quan hệ gì đến mình làm gì. Tránh ra, cô tránh ra.”

Hai mắt Nghiêm Tuấn đυ.c ngầu, vẻ mặt điên cuồng: “Đan Tiểu Dã, đưa hũ tro cốt của cậu cho tôi.”

Nhuế Nhất Hòa bình tĩnh đứng đó, nhẹ nhàng cản tay Nghiêm Tuấn lại, không hề lo lắng... Một chọi một cô chắc chắn thắng.

Trong quá trình trưởng thành, luôn không thiếu những bé trai chê mèo ghét chó. Bé gái với dáng vẻ đáng yêu rất dễ dàng bị bắt nạt, bị kéo tóc hay ném sâu đều là chuyện bình thường, nhưng Nhuế Nhất Hòa lại chưa bao giờ bị bắt nạt. Bởi vì sức lực của cô rất lớn, cô còn học Thái Cực Quyền với ông ngoại.

... Sau này lại nghe được ba mẹ nói thầm với nhau, mới biết được để cho cô học Thái Cực Quyền là sợ để cho cô học Taekwondo sẽ đánh chết bạn của mình.

Nghiêm Tuấn to con bị quật ngã xuống đất chỉ trong hai ba chiêu, anh ta che ngực kêu đau.

Trong đầu Đan Tiểu Dã vang lên một cái BGM bá chủ đường phố... KO.

Nhuế Nhất Hòa: “Đi.”

Đan Tiểu Dã vội vàng đuổi kịp: “Ồ ồ ồ được.”

“Đừng bỏ tôi lại."

Nghiêm Tuấn quỳ rạp trên mặt đất, nghẹn ngào cầu xin.



Vốn Nhuế Nhất Hòa muốn nói nếu tôi là anh, tôi sẽ trở về lâu đài cổ nhìn xem còn có thể lấy một phần tro cốt hay không, dù sao mới buổi sáng nên còn chưa tới thời hạn... Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói, giống như không cần phải tranh cãi với Nghiêm Tuấn về vấn đề triết học “anh muốn sống chẳng lẽ Đan Tiểu Dã phải chết sao”.

Không phải Nghiêm Tuấn chưa từng nghĩ đến cách này, vấn đề là anh ta có hiểu hay không.

Đan Tiểu Dã không đến mức thảm như Nghiêm Tuấn, cậu ta là cậu học sinh có suy nghĩ đơn giản nhưng cũng không phải thánh phụ. Nhưng cho dù hiểu được hay không thì cậu ta cũng bị tác động, trên đường xuống núi, cậu ta càng thêm im lặng.

Quầy báo vẫn ở đường cái đối diện, chị Kỷ đang đứng ở giao lộ rõ ràng là đang chờ bọn họ.

Cô ấy hỏi Nghiêm Tuấn trước. Biết chuyện đã xảy ra, cô ấy lập tức nói “Biết vậy tôi khỏi cần chờ anh ta”. Câu nói này gần như đã phán án tử hình cho Nghiêm Tuấn, không biết là cảm thấy anh ta không có đủ can đảm quay lại lâu đài cổ, hay là cảm thấy anh ta quay về cũng vô dụng.

Tiếp theo, cô ấy hỏi Nhuế Nhất Hòa có muốn đổi một chiếc xe hay không.

Nhuế Nhất Hòa từ chối: “Đổi xe sẽ tốn điểm thưởng.”

Tiểu Mạnh từng phổ cập kiến thức khoa học cho cô, từ đoàn tàu Địa Ngục đổi lên đoàn tàu Thiên Đường sẽ bị xóa sạch điểm thưởng. Điều này cũng đã nói, 200 điểm thưởng có được từ trong “Lễ tang của cô La” sẽ hóa thành số không, đây là điều Nhuế Nhất Hòa không thể chấp nhận nổi,

Chị Kỷ khuyên cô phóng xa tầm mắt, phải theo đuổi mới có thể phát triển lâu dài.

Nhuế Nhất Hòa hỏi: "Đoàn tàu Thiên Đường có ưu thế gì không?"

Chị Kỷ: "Thiên đường là vườn cực lạc, địa ngục là nơi chịu khổ, trở thành chính nghĩa một phương cũng sẽ có cảm giác an toàn, dù nhìn theo hướng nào thì tỷ lệ sống sót cũng lớn hơn."

Nhuế Nhất Hòa không tin cái này, cô thấy trong phó bản thì thân phận của người chơi ở hai loại đoàn tàu cũng không khác nhau, chỉ có thân thể khác nhau. Nếu như nói thật, người chơi ở đoàn tàu Địa Ngục còn có thẻ gỗ hối lộ, càng chiếm ưu thế.

Mặc kệ loại xe nào, ý nghĩa tồn tại của người chơi cũng đều giống nhau.

Chị Kỷ phát hiện vẻ mặt của Nhuế Nhất Hòa mang biểu cảm như đang nghe kể chuyện cổ tích, cô ấy cũng hơi nhụt chí. Cô ấy lập tức thay đổi sách lược, bắt đầu nói về chuyến xe đầu tiên cô ấy đi có ý nghĩa thực tế hơn nhiều.

"Đoàn tàu tổng cộng có chín toa hành khách, lính mới giải khóa một toa hành khách. Nếu như muốn được ăn uống đầy đủ có chỗ ngủ một giấc thật tốt, mọi người cần giải khóa hai toa hành khách... Điều kiện giải khóa hai toa hành khách càng khắt khe hơn, chỉ khi nào có một người hành khách trong số này đạt được tích lũy 500 điểm thưởng mới có thể mở được.”

Nhuế Nhất Hòa: “Chúng ta phải ở trên xe này bao lâu mới có thể bước vào phó bản tiếp theo?”

Chị Kỷ: “Thành công vượt qua phó bản cấp C sẽ có ba trăm sáu mươi tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi.”

Cũng chính là mười lăm ngày.

Nhưng mười lăm ngày này không thể không ăn không uống.

Nhuế Nhất Hòa không phải là người bám víu lấy một chuyện mãi không buông, mà cô hỏi: “Kiếm được bao nhiêu điểm thưởng mới có thể trở về Nhân gian giới?”

Chị Kỷ cười khổ: “… 50000 điểm thưởng.”

Đúng là xa xôi không thể với tới.

Mỗi lần nghĩ đến con số này, cô đều cảm thấy cuộc sống này không còn hy vọng gì nữa.

Thật ra Nhuế Nhất Hòa không bị con số này làm cho sợ hãi, rốt cuộc mạng sống là thứ vô cùng quý giá, là bảo vật vô giá. Trong thế giới hiện thực, nếu một tỷ có thể đem ra giao dịch mua mạng của mình một lần, chắc chắn có người sẽ nguyện ý tiêu tiền. Cô chỉ là một bà chủ nhỏ của một cái quán cà phê, đừng nói một tỷ, ngay cả muốn kiếm được mười triệu cũng là chuyện mơ mộng hão huyền. Bây giờ tốt xấu gì vẫn có cơ hội, như vậy cô đã thỏa mãn lắm rồi.

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Nghe cô nói như vậy, chị Kỷ lập tức hiểu rõ.

“Cô vẫn không muốn đổi xe sao?”

Nhuế Nhất Hòa: “Không có lời.”

Chị Kỷ: “Vậy nếu dựa vào kinh nghiệm dày dặn của một người chơi lâu năm thì sao? Tôi hiểu rõ thế giới này hơn các cô rất nhiều. Chuyện này có thể làm cô thay đổi suy nghĩ không?”

Nhuế Nhất Hòa lắc đầu.

Thật ra chị Kỷ cũng rõ ràng, dù cho vấn đề điểm thưởng hay kinh nghiệm, đối với Nhuế Nhất Hòa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cô ấy quay đầu nhìn Đan Tiểu Dã: “Cậu thì sao? Bạn học nhỏ.”

Cô ấy cảm thấy Đan Tiểu Dã có khả năng sẽ đổi xe… Tuy rằng cô ấy tranh thủ lôi kéo Đan Tiểu Dã, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định của Nhuế Nhất Hòa, mặc dù là lính mới nhưng biểu hiện của bạn học này thật sự không tệ. Cậu ta cũng đáng giá đấy, lôi kéo đến xe chắc chắn không lỗ.

Nhưng khẳng định bạn học nhỏ này sẽ do dự một phen rồi.

Cô ấy lại đoán sai kết quả rồi. Cậu học sinh nhìn dễ dụ dỗ không có một chút quyết đoán này lại lắc đầu nguầy nguậy: “Không được không được, tôi muốn đi theo sếp Nhuế.”

Chị Kỷ: “… Thôi được rồi!”

Cô ấy gõ cửa sổ quầy báo. Trong ba cái cửa sổ có một cái mở ra, cánh tay màu trắng xanh quen thuộc vươn ra, động tác vẫn cứng đờ chậm chạp như cũ. Lòng bàn tay hướng về phía trước, mở ra.

Đôi tay tinh tế nhỏ xinh của chị Kỷ đặt hũ tro cốt lên, thái độ vô cùng cung kính.



Cánh tay lùi về. Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến một âm thanh vô cùng máy móc không phải của ông chủ quầy báo.

“Kỷ Vân, hành khách trên đoàn tàu Thiên Đường, thông qua phó bản ‘Lễ tang của cô La’ cấp độ C.

Nộp lên vật phẩm nhiệm vụ ‘Tro cốt của cô La’, đạt được 200 điểm thưởng.

Tỷ lệ tham dự cốt truyện chính là 40%, đạt được 40 điểm thưởng.

Tỷ lệ tham dự cốt truyện phụ là 0 %, đạt được 0 điểm thưởng.

Cấp độ của phó bản tăng, nhận thêm được 8 điểm thưởng.

Lịch sử tích lũy điểm thưởng đã bị ẩn. Mời người chơi ở APP đoàn tàu Linh Giới vui lòng tiến hành thao tác tiếp theo để lựa chọn vé tàu.”

Chị Kỷ lấy một chiếc điện thoại đời mới nhất hiệu XX từ trong túi ra, ngón tay lướt nhẹ vài cái.

Chiếc điện thoại này chính xác là thứ Nhuế Nhất Hòa sử dụng lúc còn sống, khi cô thấy cô ấy lấy ra… thật sự có cảm giác rất không chân thật.

m thanh máy móc vang lên: “Vé đã được phát.”

Cánh tay xanh trắng ném ra một tấm vé màu xanh lam.

“Có cái gì muốn mua không? Hay có thứ gì muốn bán không?”

Lúc này mới đổi lại thành giọng nói của ông chủ quầy báo.

Chị Kỷ nói không có, ông chủ gọi người tiếp theo.

Đan Tiểu Dã căng thẳng đứng trước cửa sổ, cẩn thận đặt túi đựng hũ tro cốt lên bàn tay to màu xanh trắng kia. Cậu ta phát hiện bên trong quầy báo tối om, không nhìn thấy được cái gì càng làm cậu ta thêm căng thẳng.

“Đan Tiểu Dã, hành khách đoàn tàu Địa Ngục, thông qua phó bản ‘Lễ tang của cô La’ cấp độ C.

Nộp lên vật phẩm của nhiệm vụ là “Tro cốt của cô La”, đạt được 200 điểm thưởng.

Tỷ lệ tham dự cốt truyện chính là 50%, đạt được 50 điểm thưởng.

Tỷ lệ tham dự cốt truyện phụ là 20 %, đạt được 10 điểm thưởng.

Tăng cấp độ của phó bản, nhận thêm được 12 điểm thưởng.

Lịch sử tích lũy là 272 điểm thưởng, lựa chọn vé tàu…”

“Này, có muốn mua một cái di động hay không?”

m thanh máy móc bị dừng lại, đây là giọng nói của ông chủ quầy báo đang nói chuyện: “Cứ mua đi! Không biết thứ này có cái gì tốt. Ôi! Có mấy người chơi rất can đảm, nhưng bởi vì trên người không có di động nên lo lắng không còn tâm trí để làm nhiệm vụ. Nhưng thứ này thật sự rất tiện lợi, muốn mua tỉ số, mua sắm, cổ phiếu đều rất tiện. Cậu muốn hay không?”

Đan Tiểu Dã: “Bao nhiêu tiền?”

Ông chủ quầy báo: “Vô cùng rẻ, 5 điểm thưởng.”

Đan Tiểu Dã chửi thầm, không phải nên giảm giá một chút sao? Nhưng cậu ta cũng không dám nói thêm lời nào với ông chủ này, chỉ có thể nói mấy chữ: “Tôi muốn mua một cái.”

Chị Kỷ bàn giao xong nhiệm vụ mới phát hiện mình chưa nhận được gì còn phải nói một đống lời vô nghĩa, quyết định ở lại nhìn xem. Nhưng vừa thấy, đầu tiên là cô ấy vô cùng kinh ngạc và hâm mộ ghen ghét với số điểm cao của Đan Tiểu Dã, sau đó lại phát hiện dường như hôm nay tâm trạng của ông chủ rất tốt.

Ngày thường anh ta nói chuyện lạnh lùng như băng, lúc giao nhiệm vụ cứ như người chơi thiếu tiền của anh ta vậy, đặc biệt là người không bao giờ kiên nhẫn. Hôm nay anh ta lại có tâm trạng tán gẫu nói chuyện phiếm với người khác sao? Nếu không phải giọng nói này không thay đổi, cô ấy còn cho rằng ông chủ quầy báo đã thay đổi người rồi.

“Cậu muốn mua cái gì, tôi bán rất đúng giá.”

Đan Tiểu Dã không biết muốn mua cái gì.

Ông chủ tốt bụng nói: “Cậu đi sang bên cạnh suy nghĩ một chút xem có muốn mua cái gì nữa không.”

Chị Kỷ: “…” Hôm nay ông chủ uống lộn thuốc sao?

Đan Tiểu Dã nghe vậy tránh ra.

Chị Kỷ thấy bàn tay xanh trắng lại đưa ra một lần nữa, hai cánh cửa sổ đang đóng chặt kia cũng được mở ra.

Ngày thường, vào lúc giao nhiệm vụ, cùng lắm ông chủ chỉ đẩy ra một cái cửa sổ, chính là cái cửa sổ chính giữa kia. Lúc cô ấy đổi vật phẩm thần kỳ với trứng thối, ông chủ đã mở cánh cửa sổ bên trái kia. Kim Cô Bổng và Nhật Luân Đao đều đưa ra từ cánh cửa sổ này… Mọi người đều âm thầm bàn tán với nhau, ông chủ mở cửa sổ dựa vào xem cuộc mua bán lớn hay nhỏ.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy ông chủ mở ra ba cánh cửa sổ… Tròng mắt cô ấy sắp rớt ra ngoài luôn rồi!

Nhuế Nhất Hòa đi tới phía trước cửa sổ.