Chương 12: Học viện Mỹ Thuật 4

Editor: Helen

-----------

Phòng điêu khắc, Nửa Đường Chủ Nghĩa cùng Cười Xem Hồng Trần tách nhau ra tiến hành điều tra.

Trong lúc vô ý ngẩng đầu, nháy mắt giật mình, lớp trang điểm buồn cười lại xuất hiện trong tầm mắt. Bả vai Cười Xem Hồng Trần run rẩy, không tự giác mà dùng tay che miệng. Một cái tay khác nhanh chóng viết xuống một dòng chữ, sau đó vỗ vỗ bả vai Nửa Đường Chủ Nghĩa đem dòng chữ cho đối phương xem, “Không thể tẩy trang sao?”

Thình lình thấy khuân mặt đối phương, suýt nữa thì cười ra tiếng, quả thực có một loại ma lực thần kỳ.

Nửa Đường Chủ Nghĩa không cảm xúc, viết chữ trả lời, “Nếu có thể tây trang thì cô đã không giữ vẻ mặt buồn cười đó đến bây giờ.”

Trên mặt Cười Xem Hồng Trần cũng có lớp trang điểm buồn cười. Mỗi lần khóe mắt nhìn đến, cô cũng phải chịu công kích tinh thần.

Nghe vậy, Cười Xem Hồng Trần tức khắc nghẹn lời. Trang điểm lên rất đơn giản, dùng bút đánh dấu tùy tiện vẽ lên là được, nhưng tẩy trang lại rất phức tạp. Cô không tìm được nước để rửa, cũng không tìm nút khôi phục nguyên dạng của hệ thống, vì thế chỉ có thể để bộ mặt như thế, kiên trì sống sót.

Nửa Đường Chủ Nghĩa tiếp tục viết, “Thời gian có hạn, không có thời gian để nói chuyện vô nghĩa với cô.”

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô một chút manh mối đều không có, có chút nôn nóng. Viết xong, Nửa Đường Chủ Nghĩa không phản ứng Cười Xem Hồng Trần nữa, mà lại chui đầu vào phòng tìm kiếm tiếp.

Trong phòng, rất người tượng đá nửa người được đặt trên bàn biểu hiện đờ đẫn, người xem đến phát hoảng.

Nhưng nghĩ đến lớp trang điểm trên mặt, Nửa Đường Chủ Nghĩa liền không còn sợ gì cả —— nếu như tượng đá có sống lại cùng mình đối mặt, không biết ai mới là người sơ hãi…

Đi quanh một vòng không hề có thu hoạch.

Nửa Đường Chủ Nghĩa nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Cười Xem Hồng Trần một cái, lại thấy đối phương cau mày, giống như cũng không tìm được manh mối.

Tâm tư cô xoay chuyển, trong đầu nhảy ra vài ý tưởng. Cô ta đang diễn hay thật sự không có phát hiện? Sau cuộc chiến hỗn loạn kia cô ngay lập tức đi đến phòng điêu khắc, một lúc sau Cười Xem Hồng Trần mới đi vào, khả nằn cô ta lấy đi manh mối trước rất thấp. Nếu như manh mối vẫn còn ở trong phòng, vậy thì rốt cuộc giấu ở đâu?

Nửa Đường Chủ Nghĩa xoay người, lại một không cẩn làm rơi cái đυ.c xuống mặt đất.

Mẹ ơi!

Vào thời khắc mấu chốt, Nửa Đường Chủ Nghĩa đột nhiên ngồi xổm xuống xòe tay bắt được cái đυ.c.

May mắn thay cô làm được.

Cái đυ.c an tĩnh mà nằm trong lòng bàn tay cô, không có rơi xuống đất tạo ra tiếng vang.

Nửa Đường Chủ Nghĩa nhẹ nhàng thở ra. Ai ngờ giây tiếp theo cảnh tượng trước mắt cảnh tượng đột nhiên thay đổi.

Một thiếu niên 15-16 tuổi mặt đầy tức giận, trốn trong góc phòng múa may cái đυ.c, không chút do dự phá hủy một tác phẩm.

Đoạn ngắn chỉ khoảng 10 giấy, Nửa Đường Chủ Nghĩa chớp chớp mắt, tất cả đã khôi phục bình thường. Nhưng sau khi khôi phục bình thường cái đυ.c trong bàn tay cô đã biến mất không thấy đâu.

Ngay lập tức, trong lòng Nửa Đường Chủ Nghĩa lập tức hiểu ra —— phòng điêu khắc có vật phẩm đặc biệt, khi đυ.ng vào sẽ thấy ảo cảnh, đây chính là manh mối!

Sau khi phản ứng lại cô liền im lạng, nhíu chặt lông mày, dùng tay động vào khắp nơi. Về mặt khác, trên mặt cô thể hiện cảm xúc bực bội, giống như thật sự đau khổ vì không tìm thấy manh mối, cả người cấp phát điên rồi.

Phòng điêu khắc tổng cộng có hơn hai mươi cái đυ.c. Nửa Đường Chủ Nghĩa sờ soạng từng cái một nhưng không có gì xảy ra.

Không phải cái đυ.c?

Ánh mắt Nửa Đường Chủ Nghĩa hơi lóe, tiếp tục sờ soạng. Khi cô sờ đến một cái dao, cảnh tưởng trước mặt lại thay đổi. Lại là một nam sinh khác với người vừa nãy, tay cầm con dao nhỏ, đem một quyển sách giáo khoa cắt nát. Ngay sau đó, anh ta nhếch khóe miệng cười rất đắc ý.

Ánh mắt của Nửa Đường Chủ Nghĩa đột nhiên dừng lại. Nếu cô nhìn không nhầm, thì trên mặt sách giáo khoa có viết một từ tiếng anh là “Sophia”?

Xem ra sinh hoạt vườn trường của Boss phó bản cũng không hề vui, Nửa Đường Chủ Nghĩa bình tĩnh phân tích.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy giá gỗ trong góc tường có ánh sáng lập loè.

Trong lòng Nửa Đường Chủ Nghĩa vô cùng tò mò, nhịn không được đi đến gần giá gỗ lấy đồ vật phía dưới ra.

Đó là một bảng tên bên trên viết “Sophia”. Ngay khi vừa chạm vào ảo cảnh lại hiện ra.

Một nữ xinh buộc tóc hai bên, lạnh lùng nói, “Cho mày một cơ hội cuối cùng, muốn làm bạn vơi tôi không?”

Nữ sinh đối diện thờ ơ cười, “Cùng cô làm bạn bè, để cô ở sau lưng nói xấu, ngầm chọc tôi sao? Tôi không cần bạn bè, cũng chướng mắt cô.”

Nữ xinh bược tóc hai bên tức giận, đột nhiên kéo xuống bảng tên của người đối diện, sau đó ném vào góc tường.

Nữ xinh ở đối diện —— Vẻ mặt Sophia rất không kiên nhẫn, “Cô muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần thì mới nghe hiểu, cách xa tôi một chút? Nếu nghe không hiểu tiếng người mà vẫn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ nói cho giáo sư.”

Ảo cảnh biến mất.

Nửa Đường Chủ Nghĩa, “……”

Không đồng ý liền bắt nạt đối phương, loại “Bạn bè” kiểu này ai dám kết bạn?

“Tôi khao khát yên tĩnh.” Tiếng nói như khóc chợt vang lên, dọa Nửa Đường Chủ Nghĩa hoảng sợ.

Cô quay đầu, phát hiện trong không khí có một u linh đang bay lơ lửng, tim ngay lập tức đập nhanh, trong lòng dâng lên cảm giác rùng mình.

Cô ngẩng đầu lên liền thấy đen bật sáng, sắc trời tối tăm. Thì ra không biết từ khi nào buổi sáng đầu tiên đã hết.

Hít sâu mấy lần, tim đập cuối cùng trở lại bình thương. Ai ngờ u linh lại nói, “Tôi khao khát yên tĩnh.” Giống như đang thúc giục người chơi nhanh chóng trả lời.

Cười Xem Hồng Trần mín môi, nhắm mắt lại, tránh tiếp xúc với ánh mắt của Nửa Đường Chủ Nghĩa, lại giống như đang suy nghĩ trả lời như thế nào.

Nửa Đường Chủ Nghĩa nhanh chóng suy nghĩ. Từ manh mối trước mắt có thể thấy BOSS khá xui xẻo, gặp phải học sinh hư cuối cùng bị bắt nạt. Vấn đề là, coo nên trả lời như thế nào? Hoặc là BOSS muốn nghe đáp án nào nhất?

Suy nghĩ một lát, cô nói, “Hiện giờ thực lực của cô đã đủ mạnh. Không cần khao khát, muốn cái gì thì cứ việc dựa vào giá trị vũ lực đoạt lấy.”

Cô nghi ngờ bản thân Boss cũng không biết chính mình mạnh như thế nào, chính vì thế đặc biệt nhắc nhở. Cuối cùng thì thứ không đạt được thì mới khao khát có được, mà BOSS có thể sử dụng giá trị vũ lực để ép mọi người duy trì yên tĩnh.

Ai ngờ vừa nói xong, giá trị sinh mệnh -50.

Là do không đủ manh mối, dẫn đến suy nghĩ sai lệch làm cho kết quả phân tích sai lầm? Nửa Đường Chủ Nghĩa lâm vào trầm tư.

Một lát sau, Cười Xem Hồng Trần ngẩng đầu, thăm dò nói, “Yên tâm đi, ở đây sẽ không có ai làm phiền cô, tổn thương cô, nguyện vọng của cô đã được thực hiện.”

Thay vì nói là đáp lại, thì giống như là đang an ủi.

Nửa Đường Chủ Nghĩa lập tức phản ứng lại, đối phương nhất định cũng phát hiện manh mối, biết BOSS đã từng bị bắt nạt.

Lời nói an ủi là đáp án chính xác sao?

Giây tiếp theo, giá trị sinh mệnh của Cười Xem Hồng Trần -50.

Hai người, “……”

Đây là cho một đề thi có đến hàng nghìn đáp án, rốt cuộc BOSS muốn nghe cái nào?

Nhưng mà u linh tiêu sái rời đi, chưa nói bất kì cái gì.

****

Vân Lạc chán đến chết, cuối cùng đi đến phòng nhϊếp ảnh.

Lúc này, Long Âm và Cuồng Đao đã tìm ra mười bức ảnh, tạo thành câu chuyện xưa hoàn chỉnh, tiếp theo ảnh chụp đã tự động biến mất.

Hai mắt Cuồng Đao thầm trầm, lộ vẻ suy tư, anh ta cảm thấy phòng nhϊếp ảnh không nên chỉ có những manh mối như vậy. Nhưng mà trong phòng thứ bắt mắt nhất chính là 100 bức ảnh, những vật phẩm khác tương đối bình thường.

Chẳng lẽ có sai xót ở đâu? Anh ta lâm vào trầm tư.

Ở bên cạnh, Long Âm đơn giản đứng lên, tìm kiếm những vật phẩm mà anh ta nghi ngờ.

Ngay lúc Vân Lạc tiến vào phòng, liền thấy một màn như vậy.

Thấy có người tiến vào, Cuồng Đao nhướng mày, dùng ánh mắt dò hỏi. Đến cả ảnh chụp trên bàn, dù sao manh mối đã tự động tiêu hủy, anh ta cũng lười dọn.

Vân Lạc đi vào, cầm lấy giấy bút viết xuống mấy chữ, “Tôi đã xem xong phòng hội họa, muốn đổi phòng để nhìn xem. Không cần để ý đến tôi, các anh cứ làm việc của mình đi.”

Cuồng Đao nhíu mày thật sâu. Anh ta tận mắt nhìn thấy Vân Lạc vào phòng hội họa, không bao lâu sau, anh ta cùng Long Âm liền vào phòng nhϊếp ảnh.

Hiện giờ bọn họ chỉ phát hiện một manh mối, mà Vân Lạc đã có thể rời khỏi phòng hội họa, chẳng lẽ đã tìm xong rồi? Hay là do một mình Vân Lạc điều tra phòng hội họa không hề phát hiện ra manh mối bởi vậy không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đổi phòng khác?

Vân Lạc làm lơ ánh mắt tò mò ở bên cạnh, lập tức cầm ảnh chụp trên bàn lên xem xét. Cô đã nhanh chóng phát hiện, số thứ tự từ 10 đến 1, mỗi số lấy một ảnh có thể tạo ra một câu chuyện xưa.

Bức ảnh thứ nhất, Sophia nằm trên mặt cỏ, vẽ tranh trên tờ giấy trăng, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú.

Bức ảnh thứ 2, một nam sinh rất đẹp trai chạy lại đây nói chuyện, Sophia nhíu mày lại.

Bức ảnh thứ 3, nam sinh mỉm cười, tựa hồ đang nói gì đó. Nhưng mà Sophia càng không kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lùng.

Bức ảnh thứ 4, nam sinh rời đi, Sophia tiếp tục vẽ tranh.

Bức ảnh thứ 5 (số thứ tự 6, ảnh đơn), tác phẩm đã vẽ xong một nữa, biểu cảm của Sophia giãn ra, khóe miệng ẩn chứa ý cười.

Bức ảnh thứ 6, nữ sinh buộc tóc hai bên chạy đến nói chuyện, Sophia mặt vô cảm, trong ánh mắt lộ ra phiền chán.

Bức ảnh thứ 7, nữ sinh buộc tóc hai bên rời đi, Sophia vẽ tranh một mình, biểu cảm nhu hòa.

Bức ảnh thứ 8, giáo viên trẻ tuổi đi tới ân cần dạy dỗ, Sophia thuận theo cố gắng.

Bức ảnh thứ 9, biểu cảm của giáo viên tuổi trẻ trở nên nghiêm túc. Sophia rũ mắt, trên mặt biểu hiện sự chán ghét.

Bức ảnh thứ 10, Sophia lẳng lặng mà đứng trong góc, không biết đang suy nghĩ gì. Ở nơi xa, nam nữ sinh đứng cạnh nhau đùa giỡn ầm ĩ. Rõ ràng ở cùng 1 bức ảnh nhưng bọn họ lại như đang ở hai thế giới khác nhau.

Ảnh chụp ngay sau đó vỡ ra, nhanh chóng biến mất.

Cuồng Đao, “!!!”

Bọn họ đã tìm ra chuyện xưa, vì sao ảnh chụp vẫn còn manh mối?

Giây tiếp theo, Cuồng Đao bỗng nhiên nhớ lại, bọn họ là từ 1 đến 10 tìm ra chuyện xưa, lại chưa thử qua từ 10 đến 1.

Sau khi phản ứng lại, anh ta như bị tát một phát, cả người phát ngốc.

Vân Lạc dù bận vẫn ung dung, ở trên trang giấy viết nói, “Trao đổi manh mối không?”

Cuồng Đao liếc mắt nhìn người mới một cái, trong lòng biết rõ người này suy nghĩ linh hoạt, thực lực không thể khinh thường. Có lẽ cấp bậc nhìn giống người mới, nhưng trình độ chân thật thì hoàn toàn không phải.

Anh rồng bay phượng múa mà viết trên giấy, “Được.”

Vân Lạc tiếp tục viết, “Các anh nói trước.”

Động tác của Cuồng Đao khựng lại, sau đó nhanh tay viết xuống, “Cô nói trước.” Tổng cộng chỉ tìm được một manh mối, nếu như nói ra sau đó đối phương chơi xấu, phá bỏ ước định, vậy không ổn.

“Tôi lại không vội.” Vân Lạc bình tĩnh trả lời. Làm người chơi đã qua màn, cô tiếp tục ở trong phó bản với tinh thần là tiếp tục trò chơi, cũng không nhất thiết phải sưu tập manh mối.

Cuồng Đao lạnh mặt, viết xuống, “Thật trùng hợp, chúng tôi cũng không vội.”

Trong khi đàm phán, ai trước để lộ nội tình trước người đó thua. Bởi vậy anh ta cứng rắn đến cùng, làm bộ không quan tâm.

Vân Lạc cầm giấy bút viết xuống, “Thật đáng tiếc, đàm phán thất bại. Chờ đến lúc sốt ruột, chúng ta lại làm giao dịch.”

Cuồng Đao, “……”

Đầu óc tốt, tố chất tâm lý vững, khó trách cấp một liền dám vào phó bản có độ khó bình thường.

Nếu không phải nhìn qua nhìn lại, anh ta thật sự cho rằng cấp của đối phương ẩn dấu một số 0. Rốt cuộc từ biểu hiện mà xem thì Vân Lạc không giống như người chơi cấp 1, mà giống như người chơi cấp 10.