Chương 11: Học viện Mỹ Thuật 3

Editor: Helen

----------

Trong thời gian cô vẫn miên man suy nghĩ, màn đêm đã buông xuống. Vân Lạc nhìn lên góc trên bên phải, phát hiện buổi sáng đầu tiên đã trôi qua.

Ánh đèn trong phòng hội họa tự động bật lên, chiếu sáng như ban ngày.

Bỗng nhiên, một tiếng nói mờ mịt vang lên trong phòng, “Tôi khao khát yên tĩnh.” Âm thanh nói chuyện rất rõ ràng, như có người đang kề sát bên tai mà nói.

Lông tơ của Vân Lạc đều dựng thẳng, vừa định rời khỏi phòng, xoay người lại phát hiện có một u linh đang đứng phía sau cô.

Vân Lạc, “!!!”

Vẻ bề ngoài cuả u linh giống như đúc thiếu nữ trong đoạn ngắn vừa xem, hiển nhiên đây chính là BOSS phó bản Sophia. Thân ảnh của nàng nửa trong suốt, bàn chân không chạm đến mặt đất, cả người bay trong không khí. Toàn thân phát ra ánh sáng, nhìn qua có chút khủng bố.

Vừa quay đầu lại liền thấy một con quỷ phía sau, quá dọa người!

Ngữ khí của Sophia rất ai oán, lặp lại lời nói một lần, “Tôi khao khát yên tĩnh.”

Hệ thống nhắc nhở, 【 Mời người chơi đưa ra câu trả lời. 】

【 Chú ý: Có khả năng người chơi sẽ chọc giận Sophia, cũng có khả năng lấy lòng Sophia, kết quả dựa vào nội dung câu trả lời. 】

Vân Lạc nghĩ thầm, chẳng lẽ nếu trả lời tốt, sẽ không bị công kích sao?

Ngay lập tức theo bản năng, trong đầu cô hiện ra rất nhiều ý tưởng.

Theo bình thường sẽ trả lời, “Tôi cũng thích yên tĩnh.”

Qua đó lôi kéo BOSS làm quen, xem đối phương có cùng sở thích, cùng chí hướng sẽ nhân từ mà buông tha cho cô.

Nếu muốn mạo hiểm một chút thì trả lời, “Nhưng mà tôi thích náo nhiệt.”

Có khi sau khi trả lời thì giả thiết “Phát ra tiếng vang liền bị trừ giá trị sinh mệnh” sẽ không còn nữa.

Cô còn nghĩ muốn trả lời là, “Không cần khao khát, cô đã trở thành người tạo ra quy tắc. Dựa vào giá trị vũ lực siêu cao, muốn gì cũng được.”

Nhưng cuối cùng, cô lại nói là, “Chúc mừng cô, cuối cùng cũng đạt được sinh hoạt mình mong muốn. Mặc kệ là vẫn luôn khao khát yên tĩnh, hay là thay đổi suy nghĩ muốn thay đổi cách sống, từ nay về sau đều do cô làm chủ, không còn ai làm phiền.”

Sau thời gian hoảng hốt, Vân Lạc cảm thấy đứng trước mặt không phải là Boss Sophia, mà là thiếu nữ thích ở một mình nhưng không được mọi người thấu hiểu. Cuộc sông mà cô thích khác với mọi người, cũng không phải là sai, nếu có trách chỉ có thể trách người bên ngoài không ai chịu hiểu.

Trả lời kết thúc.

Sophia nhìn Vân Lạc liếc thật sâu, âm thanh hòa hoãn nói, “Từ giờ trở đi, cô cũng có thể quyết định cuộc sống của chính mình.”

Nói xong, thân ảnh u linh mờ dần, cuối cùng biến mất không thấy.

Liền rời đi như vậy? Vân Lạc chớp chớp mắt, vừa mừng vừa sợ, trở lời tốt thật sự không bị trừ giá trị sinh mệnh!!

Ai mà ngờ kinh hỉ lớn hơn còn nằm ở phía sau. Giây tiếp theo, dòng chữ mới xuất hiện trước mắt Vân Lạc.

【 Chúc mừng người chơi qua màn, đạt được đánh giá A. 】

【 Có lập tức rời khỏi phó bản không? 】

【 Có, lập tức rời đi. 】

【 Không, lúc sau có thể tùy thời điểm xin rời đi. 】

Vân Lạc, “?!!”

Thế mà lại là Chúc mừng người chơi qua màn, đạt được đánh giá A. Cô rốt cuộc đã làm cái gì? Sao lại qua màn đạt đánh giá A?

Lặp lại suy nghĩ một lúc lâu, Vân Lạc không thể không đối mặt với hiện thực ——BOSS có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô, cho nên trực tiếp cho cô qua màn.

Vân Lạc sau khi suy nghĩ cẩn thận, “……”

Thật ra cô vẫn chưa rõ ràng rất cuộc trên người Sophia đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy được đánh giá A, giống như miếng bánh trên trời rơi xuống.

Lại nói cô có thể tùy thời mà rời đi, không cần nhất thời nóng lòng, chi bằng nhân cơ hội này trải nghiệm thật tốt phó bản khó khăn bình thường. Suy nghĩ kĩ, cô lựa chọn 【 Không 】.

****

Bên kia, phòng nhϊếp ảnh, Cuồng Đao cùng Long Âm đang lật xem ảnh chụp.

Không lâu sau, Long Âm dựa vào trên bàn, trong lòng thì tại kêu rên, “Không được, hoa hết cả mắt rồi.”

Ảnh chụp trong phòng nhϊếp ảnh có đến hàng trăm tấm! Muốn tìm ra manh mối, thật sự khó như lên trời.

Bỗng nhiên, Cuồng Đao nhíu mày, chọc chọc đồng đội. Ý tứ là có phát hiện.

Long Âm miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ngẩng đầu xem xét.

Cuồng Đao lấy ra hai bức ảnh, chỉ chỉ góc phải bên dưới.

Ảnh chụp được đánh số khác nhau?

Long Âm tập trung nhìn vào, lập tức phản ứng lại. Ngay sau đó anh ta tìm kiếm những bức ảnh khác, chúng cũng đều được đánh số.

Chỉ là……

Vì sao có một số bức ảnh được đánh số giống nhau, nhưng một số lại khác nhau? Long Âm rất là khó hiểu.

Sắc mặt Cuồng Đao vô cùng xấu, thanh âm cực thấp, nói cực nhanh, “Tôi xem qua một lần, phát hiện có 100 bức ảnh. Đánh số từ 1 đến 10, mặt khác sau khi đếm thì phát hiện số 1 vừa vặn có mười bức.”

Vì muốn tiết kiệm thời gian khi trao đổi thông tin anh tahà rằng lãng phí chút giá trị sinh mệnh.

Vừa dứt lời, giá trị sinh mệnh -30.

Mặt Long Âm đã tái đi rồi, trên mặt là biểu tình không ổn, nên sẽ không phải là……

Cuồng Đao mặt không có biểu tình, gật gật đầu. Ý tứ chính là có lẽ là đúng. Trừ như vậy anh ta không thể nghĩ ra được khả năng khác.

Long Âm đỡ trán, đặc biệt muốn chọn cưỡng chế rời khỏi, không làm nữa.

Cuồng Đao rất nhanh đã thu thập tâm tình thật tốt, bắt đầu hành động. Anh ta sắp xếp lại ảnh chụp theo số thứ tự.

Long Âm nhịn không được phát điên, mỗi một số đều có 10 bức ảnh, từ mỗi chồng chọn ra một bức ảnh sắp xếp chúng theo số thứ tự để ra một câu chuyện hoàn chỉnh, cái này làm khó người khác quá đi!!!

Cuồng Đao thì lại nghĩ, nếu không thì làm sao đây lại là phó bản có mức khó bình thường? Trong đầu anh ta là suy nghĩ hỗn độn, nhưng động tác trên tay không dựng lại dù một chút, ngược lại càng lúc càng nhanh.

Long Âm thầm than một tiếng trong lòng, ngay sau đó chấp nhận mà lựa chọn ảnh chụp.

Toàn bộ quá trình, hai người chỉ dựa vào ánh mắt để trao đổi. Đôi khi, Cuồng Đao ngại viết chữ chỉ đơn giản mở miệng nói chuyện.

Long Âm một bên làm viêch một bên nhìn về phía đông đội —— tại sao anh lại không sớm phát hiện số thứ tự ở góc bức ảnh?

Vừa rồi hai người bọn họ lăn lộn qua lại để xem hết ảnh chụp, thật sự lãng phí không ít thời gian. Nếu phát hiện sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Cuồng Đao không khách khí trừng trở về —— vậy còn anh? Tại sao không phát hiện được bên góc bức ảnh có số thứ tự?

Long Âm rất bất đắc dĩ —— số thứ tự bị ẩn, chữ đặc biệt nhỏ, lại có màu sắc gần giống màu nền.

Cuồng Đao nhún nhún vai —— Đúng vậy, tôi cũng vì thế nên có mới phát hiện chậm một bước.

Long Âm còn có thể nói gì? Chỉ có thể hết sức chuyên chú, tiếp tục phân loại.

Sắc trời ảm đạm, ánh đèn bật sáng, ngày đêm luân phiên.

Giọng nữ ai oán đột ngột vang lên, “Tôi khao khát yên tĩnh.”

Long Âm trong lúc vô tình ngẩng đầu lên ai ngờ thế nhưng lại nhìn thấy u linh! Anh ta hoảng sợ, đột nhiên đứng lên, kết quả ghế dựa liền bị đẩy ngã xuống đất, phát ra tiếng vang.

Cái bóng dùng sức đánh vào sau ót của anh ta, giá trị sinh mệnh -30.

Long Âm, “……”

Quỷ đang đứng ở trước mặt, anh ta còn phải bình tĩnh, trấn định tự nhiên sao?

Giọng nữ lần nữa sâu kín mà vang lên, “Tôi khao khát được yên tĩnh.”

Ngay sau đó, hai người nhận được lời nhắc nhở của hệ thống.

Liếc nhau, Long Âm dẫn đầu đáp lại, “Tôi cũng hy vọng rời xa ồn ào, sống yên tĩnh một mình.”

Trả lời xong, giá trị sinh mệnh -30.

Cuồng Đao nhíu mày, không phải đáp án này sao? Trầm tư hồi lâu, anh ta thận trọng trả lời, “Thế nhưng tôi rất thích nói chuyện, thích kết giao bạn bè, thích náo nhiệt.”

Trả lời xong, giá trị sinh mệnh -50.

U linh không hề nói tiếng nào, thân ảnh dần dần mờ đi, sau đó biến mất.

Cuồng Đao nhạy bén mà ý thức được, BOSS chán ghét náo nhiệt.

Một người giá trị sinh mệnh -30, một người giá trị sinh mệnh -50, yêu thích của Boss đã được thể hiện rất rõ ràng.

Long Âm một lòng một dạ sửa sang lại ảnh chụp, thúc giục nói, “Đừng phát ngốc nữa nhanh tay một chút.”

Bọn họ đã ở trong phòng nhϊếp ảnh lâu lắm rồi, còn tiếp tục như vậy, khẳng định không thể điều tra cả 4 cảnh tượng trước khi trì chơi kết thúc. Thời gian vô cùng khẩn cấp, cần tranh thủ từng giây từng phút.

Nhưng mà vừa mới dứt lời, giá trị sinh mệnh -30.

Long Âm, “……”

Anh ta còn tưởng rằng trả lời xong vấn đề, ít nhất buổi tối có thể tự do giao lưu. Thì ra sau khi u linh biến mất, tất cả đều quay lại như cũ, tạo ra tiếng vang vẫn sẽ bị công kích.

Bỗng nhiên, động tác của Long Âm hơi khựng lại, anh ta cầm 10 bức ảnh đánh số 6 lên cẩn thận xem xét. Ng·ay sau đó, anh ta đã nhận ra điều gì đó.

Trong mười bức ảnh này có đến bảy bức là ảnh phong cảnh, không liên quan gì đến các số thứ tự khác. Hai bức ảnh lại là hình chụp một người, nó không giống như một phần của câu chuyện.

Dùng biện pháp loại trừ thì bức ảnh cuối cùng chính là mấu chốt.

Long Âm nghiêm túc xem xét bức ảnh phát hiện trong ảnh có bốn cô gái. Trong đó có ba người đứng chung một chỗ, vẻ mặt rất hùng hổ. Còn người thứ tư lại bị đẩy ngã trên mặt đất, biểu tình rất quật cường.

Ánh mắt anh ta rở nên âm trầm, bạo lực học đường sao?

Nếu quan sát kỹ liền phát hiện người chịu bạo lực kia chính là Boss đã xuất hiện tối hôm nay.

Long Âm chọc chọc đồng đội, đem tấm ảnh số 6 đưa ra.

Có chủ đề, có nhân vật chính, sự tình còn lại đều dễ hơn nhiều. Chỉ cần chọn ra nhân vật giống nhau, chủ đề giống nhau, manh mối sẽ được sắp xếp tốt.

Hơn hai mươi phút sau, mười bức ảnh được đưa ra, cũng dựa theo số thứ tự sắp xếp theo hàng.

Bức ảnh đầu tiên là Sophia ở trong phòng hội họa vẽ tranh, biểu tình cực kỳ chuyên chú. Xung quanh là các bạn học hoặc là đang thì thầm hoặc là chỉ trỏ. Nhưng mà Sophia không chút hề để ý tới, hoặc là nói, cô đã đắm chìm vào thế giới của chính mình.

Bức ảnh thứ hai, một vị nữ xinh buộc tóc hai bên chạy đến bên cạnh Sophia nói chuyện, biểu tình thẹn thùng. Sophia thậm chí không thèm nhìn bên cạnh một lần, một lòng nhìn chằm chằm vào tác phẩm của chính mình.

Bức ảnh thứ ba, nữ xinh buộc tóc hai bên mặt mày tái nhợt, môi khẽ nhúc nhích. Sophia thờ ơ, biểu tình cách người ta ngàn dắm.

Bức ảnh thứ 4, nữ xinh bược tóc hau bên xấu hổ và giận dữ rời đi, Sophia lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục vẽ tranh.

Bức ảnh thứ 5, ba nữ sinh trong đó có nữ xinh buộc tóc hai bên tụ lại nói chuyện, biểu tình oán giận.

Bức ảnh thứ 6, ba nữ sinh đứng chung một chỗ, biểu tình hùng hổ. Sophia té ngã trên mặt đất, biểu tình quật cường.

Bức ảnh thứ 7, nữ xinh buộc tóc hai bên nở nụ cười, tay xé bỏ bức tranh mà Sophia mới vừa hoàn thành. Hai nữ xinh bên cạnh che miệng cười, ngồi xem trò hay. Ánh mắt của Sophia trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Bức ảnh thứ 8, Sophia phản kích.

Bức ảnh thứ 9, bốn người lao vào đánh nhau. Kéo tóc, cào mặt.

Bức ảnh thứ 10, trên người 4 người đều có máu, ba người bị thương nhẹ, Sophia là người bị thương nặng nhất. Nhưng cô không hề sợ hãi, hung ác mà trừng mắt với ba người kia cực kỳ giống sói con, tùy lúc đều có khả năng đáp trả.

Xem xong truyện tranh không có âm thanh, Long Âm đặt bút trên tờ giấy trắng viết xuống mấy chữ, “Sophia khao khát yên tĩnh, có phải là do thế giới đối với cô ấy không tốt? Cho nên so với số đông sẽ cùng người khác giao lưu, cô ấy càng hy vọng sống một mình hơn. Cứ như vậy sẽ không có ai tổn thương cô ấy nữa.”

Cuồng Đao không cảm xúc, đặt bút xuống mặt khác của tờ giấy trắng viết nói, “Có khả năng này. Nhưng là anh vì cái gì không mở miệng nói mà phải viết chữ vậy? Tôi nhắc nhở anh, nội dung đơn giản có thể dùng giấy bút trao đổi, nhưng phân tích phức tạp thì hãy nói.”

Long Âm viết trả lời, “Tôi cũng không có cách nào…… Chỉ cần nói một chút giá trị sinh mệnh liền bị khấu trừ, giá trị sinh mệnh thật sự không đủ dùng.”

Cuồng Đao ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn đồng đội, không phải khi vừa mới tiến vào trò chơi anh đã vứt đi nhiều giá trị sinh nmệnh cho nên mới không đủ dùng?

Long Âm quay đầu, từ chối tiếp tục thảo luận đề tài này.