Chương 47: Ta Không Làm Đại Ca Từ Lâu Rồi!

“Thế này đi, giờ ngươi theo ta đi xin lỗi hắn, xem hắn có thể tha thứ và xí xóa hết chuyện này hay không.” Triệu Cương Hổ trầm ngâm rồi nói.

Triệu Cương Báo do dự, có chút không dám đối mặt với Vương Đằng.

Nhưng thấy Triệu Cương Hổ lại sắp sửng cồ và nghĩ đến hậu quả là hắn lại cắn răng nói: “Vâng, ta đi xin lỗi hắn!”

...

Trong khi hai anh em Triệu Cương Báo đang tưởng tượng về hậu quả đáng sợ khi chọc phá Vương Đằng thì mỹ nữ tại cửa hàng thú cưng chạy tới trước mặt Vương Đằng.

“Chào, chào ngươi! Lúc nãy cảm ơn ngươi nhé!” Mỹ nữ cửa hàng thú cưng có đôi chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Vương Đằng.

“Không phải khách sáo, tiện tay thôi mà, à mà ta mới là người phải cảm ơn ngươi vì đã giải đáp nhiều thắc mắc cho ta mới phải, ta phải tìm biết bao cửa hàng thú cưng mới tìm được người am hiểu về các loài chim như ngươi.” Vương Đằng cười nói.

“Chúng ta kết bạn WeChat đi, ngươi có thắc mắc gì cứ hỏi trên WeChat cho ta.” Mỹ nữ cửa hàng thú cưng chủ động đề nghị.

Trước đây Vương Đằng không có được đãi ngộ này.

Quả nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân mới là chiêu tán gái tốt nhất!

Chẳng qua...

‘Kết bạn WeChat... mình là loại tùy tiện kết bạn WeChat của con gái thế ư? ( ̄へ )’

“Được được, kết bạn WeChat đi, sau này có vấn đề gì sẽ làm phiền ngươi.” Vương Đằng vội vàng lấy điện thoại di động ra.

Sau khi kết bạn WeChat, hai người cùng trao đổi tên và sửa lại ghi chú.

Mỹ nữ cửa hàng thú cưng Lục Chỉ Tình nói: “Hôm nay cửa hàng bận lắm, ta phải về trước đây, sau này có việc gì cứ liên hệ WeChat nhé.”

“Ok!”

Lục Chỉ Tình tươi cười phất tay, chạy vào cửa hàng thú cưng.

Triệu Cương Hổ thấy Vương Đằng tán gái xong mới thận trọng dẫn theo thằng em trời đánh đi tới.

“Vị tiên sinh này, xin chờ một chút.”

Vương Đằng quay đầu lại, đầu tiên là nhìn Triệu Cương Hổ, không quen biết, sau đó tới nhìn đến Triệu Cương Báo sau lưng hắn.

“Là ngươi à!”

Nụ cười nửa có nửa không cùng với câu nói đầy ẩn ý làn con tim Triệu Cương Báo nhảy thót lên.

Triệu Cương Hổ cũng giật mình, vội vàng đẩy Triệu Cương Báo ra.

“Đại, đại ca...” Triệu Cương Báo lắp bắp nói.

Vương Đằng châm điếu thuốc, đột nhiên nói: “Ta không làm đại ca từ lâu rồi!”

“...”

Là sao??



Triệu Cương Báo đần thối mặt ra.

Triệu Cương Hổ cười gượng một tiếng, nói: “Vị tiên sinh này cứ đùa, ta là Triệu Cương Hổ, là anh của thằng em láo lếu này.”

“Trước đây là thằng em trời đánh có mắt như mù của ta xúc phạm tiên sinh, hôm nay ta dẫn hắn đến để xin lỗi.”

Sau đó hắn quát vào mặt Triệu Cương Báo: “Còn không ra đây xin lỗi vị tiên sinh này đi!”

Triệu Cương Báo đang định cúi đầu xin lỗi thì bị Vương Đằng cản lại.

“Từ từ đã, có vẻ như hôm nay các ngươi không đến để xin lỗi thì phải? Đi theo ta cả quãng đường rồi, coi Vương Đằng ta là đồ ngu hay sao?” Vương Đằng cười lạnh nói.

Triệu Cương Hổ biến sắc.

Triệu Cương Báo thì sợ đến nỗi rùng mình, má ơi, lộ rồi!

“Vương tiên sinh...”

“Rầm!”

Vương Đằng không để cho hắn có cơ hội nói chuyện, khí thế thuộc về võ giả đã bộc phát, đè nặng về phía hai anh em Triệu Cương Hổ.

Vừa rồi hắn chỉ lừa thôi, tuy hắn biết có người theo dõi nhưng không biết mục đích của đối phương.

Thế nhưng khi thấy vẻ mặt của Triệu Cương Hổ.

Thì rõ ràng là vừa nãy họ đến để trả thù, chẳng qua trên đường đi đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến chúng thay đổi ý định và cun cút đến xin lỗi.

“Chẳng lẽ lúc nãy mình sử dụng nguyên lực bị nhìn thấy ư?”

Lòng nghĩ vậy, Vương Đằng lạnh lùng nhìn hai anh em Triệu Cương Hổ.

Nếu đã vác xác đến thì giải quyết dứt điểm luôn, tránh sau này cứ bị thương nhớ.

Cho dù hiện giờ hắn không sợ, nhưng có con kiến cứ lảng vảng trước mặt thì cũng khiến người ta bực mình lắm.

Triệu Cương Hổ đối diện với áp lực của võ giả chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, nội tâm đã sớm chấn động.

“Quả nhiên là võ giả!”

Mặt mày Triệu Cương Báo đã trắng toát, ngã sấp xuống đất, không dậy nổi.

Khí thế!

Nói thì có vẻ diệu kỳ, nhưng thực chất đó chỉ là một loại áp lực của kẻ mạnh gây ra với kẻ yếu.

Vương Đằng với Triệu Cương Hổ, là võ giả với Võ Đồ.

Thực lực cách xa nhau!

Chênh lệch ở ngay trước mặt!

Bởi vậy mới có áp lực.

“Chúng ta sẵn lòng bồi thường!” Trên trán Triệu Cương Hổ toát đầy mồ hôi hột, cắn răng gian nan nói.



“Bồi thường?” Vương Đằng cười khẩy,

“Bên trong tấm thẻ này có năm triệu, coi như chuộc lỗi!” Triệu Cương Hổ lấy tấm thẻ ngân hàng ra nói.

“Năm triệu!”

Quả là số tiền không nhỏ, một người bình thường có tích góp cả đời cũng chưa chắc đã có đủ một triệu, đằng này đưa hẳn năm triệu!

Thế nhưng, Vương Đằng lại là một thằng nhà giàu mắc dịch thứ thiệt!

Hắn thản nhiên mỉm cười, “Ta giống người thiếu năm triệu lắm hay sao?”

Triệu Cương Hổ giật mình, xem ra sự tình không dễ giải quyết rồi đây, hắn quên mất người đứng trước mặt mình không hề thiếu tiền.

Người lái siêu xe có thể thiếu tiền hay sao?

Miệng hắn đầy cay đắng, ước gì có thể đập chết Triệu Cương Báo ngay tại đây, chọc ai không chọc lại chọc ngay phải ổ kiến lửa.

“Xin hãy cho ta một ngày, ngày mai ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.”

Triệu Cương Hổ cũng dứt khoát, thấy năm triệu không thể mua chuộc được thì lập tức bỏ qua, hơn thế còn cam đoan.

“Được, ngày mai ta đợi tin tức của ngươi.”

Vương Đằng gật đầu, hắn cũng không sợ đối phương bỏ trốn.

Thành phố Đông Hải này bảo nhỏ không nhỏ, nói lớn thì cũng chẳng lớn, thật sự muốn tìm một người kỳ thật không khó.

Trừ phi Triệu Cương Hổ chấp nhận vứt bỏ mọi thứ ở Đông Hải và đến một thành phố khác, bằng không thì kiểu gì cũng có ngày chạm mặt.

Vương Đằng tin là hắn sẽ không ngu như thế.

Nhìn Triệu Cương Hổ lôi Triệu Cương Báo rời đi, Vương Đằng không khỏi lắc đầu.

Triệu Cương Hổ tuy là Võ Đồ cao cấp, tuổi tác cũng hơi lớn, cũng coi như một nhân vật, nhưng thằng em của hắn thì...

Đúng là bùn nhão không trát được tường!

Anh em hổ báo, anh đúng là hổ, nhưng em chưa chắc đã là báo!

Vương Đằng ra khỏi cửa hàng thú cưng trên đường Thông Minh, đi đến nơi mua máy ấp trứng mà Lục Chỉ Tình giới thiệu.

Tốt nhất là loại cỡ lớn.

Quả trứng đó gần như đã chật ních ba lô leo núi của hắn...

Trứng!

Là trứng của loài chim à?

Vương Đằng đột nhiên giật mình.

Hắn vỗ trán, sao mình ngu thế nhỉ, giờ mới nghĩ ra.