Chương 46: Người Kia, Hắn Là Một Võ Giả!

‘Nguyên lực hệ hỏa x35’ dung nhập vào thân thể khiến nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể hắn trực tiếp tăng vọt, mênh mông không thôi.

Cảm giác này quả thật quá tốt đi!

Tiếp theo nhìn xuống.

‘Thuộc tính trắng x60’

Hắn hơi kinh ngạc.

“Lại còn có thuộc tính trắng?”

“Thứ này có ích lợi gì? Chẳng lẽ còn có thể tùy tiện thêm điểm?”

Vương Đằng quyết định trở về cẩn thận nghiên cứu một chút, lần trước hệ thống sinh ra cái mới, gần như lục tục nhiều thêm không ít biến hóa.

Cuối cùng…

‘Đôi mắt Linh Thị x1’

Vương Đằng cảm giác đôi mắt giống như đã xảy ra một kiểu biến hóa kỳ diệu nào đó, có một dòng khí lạnh lẽo lưu động trong mắt.

Hiện giờ nếu như cho hắn một cái gương.

Vương Đằng sẽ nhìn thấy ánh mắt của hắn giống như bao trùm một tầng màng mỏng màu đen, hiện ra màu tăm tối.

“Thật thần kỳ!”

“Nhưng mà đôi mắt Linh Thị này có tác dụng gì?”

Hắn nhìn ra bốn phía, nhưng không hề phát hiện ra được đôi mắt này có chỗ đặc biệt gì.

“Thôi, bây giờ không phải là lúc theo đuổi đến cùng.”

“Như vậy, nên thu lại như thế nào?”

Vương Đằng vừa động ý niệm, lực lượng kỳ dị trong ánh mắt giống như đón nhận mệnh lệnh, chìm vào chỗ sâu trong hai tròng mắt của hắn, đã ngủ đông.



Không bao lâu sau có một nhóm người đến đây.

Đám người bị sơ tán, hiện trường cũng bị phong tỏa lại.

“Là người của Sở Hộ thành!”

Người đến đây mặc đồng phục màu đen, trên đồng phục có dấu hiệu đặc thù – đao kiếm đan nhau, sau lưng lấy cái khiên phong cách cổ xưa làm nền!

Có người lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.

Sở Hộ thành, vừa nghe tên đã biết được đây là một ban ngành đặc biệt được thành lập riêng để làm người bảo vệ thành thị.

Nhân viên bên trong trừ bỏ người làm công việc bàn giấy ra, còn lại đều phải mang theo vũ lực không kém.

Mà chính vì có sự tồn tại của nhóm người như vậy, người thường mới có thể có cuộc sống yên ổn ở giữa thành thị.



Rất nhiều khi, dưới tình huống quần chúng không biết rõ tình hình thì bọn họ đã giải quyết xong rất nhiều phiền toái.

Nhân viên công tác của Sở Hộ thành chuyển con quạ lớn lên trên một chiếc xe vận tải cỡ lớn, dọn dẹp đường phố.

Cũng giải thích tình huống ngay lúc đó với người đi đường xung quanh, dường như muốn biết rõ ràng nguyên nhân con quạ lớn này đột nhiên xâm nhập vào thành phố Đông Hải.

Đáng tiếc mọi người mồm năm miệng mười nhưng kết quả tất cả lời nói đều là tình hình lúc võ giả thần bí mạnh mẽ kia kia ra tay, không hề có một chút tin tức mang tính thực chất nào.

Cuối cùng nhân viên công tác của Sở Hộ thành phải bất đắc dĩ rời đi.

Vương Đằng đứng ở trong đám người, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi xa, như có đăm chiêu.

“Con quạ lớn kia hình như thật sự nhằm vào ta.”

“Nhưng mà, vì sao chứ?”

“Ta và nó có oán thù gì mà cần từ tận cánh đồng bát ngát ngoài ngàn dặm gϊếŧ đến đây!”

Vương Đằng không nghĩ ra nguyên nhân nên chỉ có thể từ bỏ.

Lúc này, chị gái nhỏ xinh đẹp của cửa hàng thú cưng kia thấy tình hình bên ngoài đã ổn nên chạy về phía Vương Đằng.

Bên kia, Triệu Cương Báo thấy người của Sở Hộ thành rời đi, lại nói với người đàn ông ở bên cạnh.

“Anh, người của Sở Hộ thành đi rồi, chúng ta nhanh đi bắt thằng nhãi kia đi, bằng không hắn bỏ chạy mất, hôm nay ta không thể không báo mối thù một cước đá bay lần trước.”

Nói xong lại nhớ đến chuyện bị một cước đá bay ở quán bar Tường Vi, còn có lần trước bị đùa giỡn bắt sai người, cao hứng hụt một phen.

Nhất thời một ngọn lửa quỷ xông thẳng lên trên đầu.

Triệu Cương Báo nổi giận đùng đùng định đi về phía Vương Đằng.

“Bốp!”

Nhưng mà không ngờ được người đàn ông bên cạnh Triệu Cương Báo lại đột nhiên vỗ một cái tát lên trên đầu hắn.

“Bắt bắt bắt, bắt mẹ mày mà bắt!” Triệu Cương Hổ vô cùng giận dữ, chửi ầm lên.

Triệu Cương Báo hoàn toàn choáng váng.

Hắn ngây ngốc nhìn anh trai mình, lắp bắp nói: “Anh, sao anh có thể mắng mẹ mình chứ!”

“Đù má, ta đều bị ngươi chọc giận đến hồ đồ rồi!”

Triệu Cương Hổ lại vỗ một cái tát lên trên đầu Triệu Cương Báo.

“Lại đánh ta, ngươi rốt cuộc tức giận cái gì thế hả?” Triệu Cương Báo không hiểu ra làm sao cả, rụt đầu lại, tỏ vẻ uất ức nói.

“Ta giận ngươi là đồ ngốc! Ngươi đáng bị đánh!”

“Ngươi có biết người ngươi chọc đến là ai không hả?”

“Ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo ta, có ai hãm hại anh trai mình giống như ngươi không hả?”



Thấy Triệu Cương Báo còn không biết mình sai ở đâu, Triệu Cương Hổ càng tức đến muốn hộc máu…

Hai người cùng do một mẹ sinh ra, vì sao em trai mình lại ngốc như vậy chứ?

Vì thế giơ tay lên, định thêm một cái tát nữa.

Triệu Cương Báo đã sớm đề phòng chiêu này của hắn nên vội vàng tránh né, kêu lớn lên: “Anh, cho dù chết ngươi cũng phải cho ta chết rõ ràng chứ, rốt cuộc đã có chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng đi!”

“Được, ta sẽ nói cho ngươi biết!”

Triệu Cương Hổ hít vào một hơi thật sâu, nói: “Người kia, hắn là một võ giả!”

“Cái gì!?”

Triệu Cương Báo chấn động, nhưng lại tuyệt đối không tin.

“Không thể nào, trông hắn có bao lớn đâu, sao có thể là võ giả được!!”

“Ngươi không tin!”

Triệu Cương Hổ cười khẩy: “Ngươi thì biết cái đếch gì mà không tin.”

“Ngươi có biết ta vừa nhìn thấy gì không?”

“Nguyên lực!”

“Đích thị là nguyên lực!”

“Khi con quạ khổng lồ kia lao xuống, hắn bộc phát ra nguyên lực, ta thấy rõ mồn một.”

“Vậy mà ngươi bảo ngươi không tin, vậy ta đây mù chắc?”

Từng câu quát tháo của Triệu Cương Hổ vang bên tai khiến toàn thân Triệu Cương Báo ngây ra như phỗng.

“Nguyên, nguyên lực... võ giả!”

“Thằng kia, vậy mà là võ giả!!”

“Nhưng lần trước gặp hắn, thực lực của hắn không mạnh như vậy mà, cùng lắm chỉ cỡ Võ Đồ cao cấp thôi, làm sao có thể là võ giả được!”

Bất kể thế nào thì Triệu Cương Báo cũng không tin.

“Điều đó chỉ cho thấy là hắn đang che dấu, không muốn để lộ thực lực thực sự.” Triệu Cương Hổ phỏng đoán.

“Che dấu thực lực!” Triệu Cương Báo giật mình, nghi hoặc nói: “Vậy hắn có mục đích gì?”

“Chuyện này thì chúng ta không thể biết được, nhưng ngươi ngẫm mà xem, nếu ngươi liên tục chọc giận một võ giả thì sẽ có hậu quả gì?” Triệu Cương Hổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn hắn.

“Shh!” Triệu Cương Báo nghĩ xong thì hít lạnh.

“Anh, ta từng chọc vào hắn một lần, hắn sẽ không gϊếŧ ta chứ.”

Hắn vừa nghĩ đến hậu quả là đã không khỏi rùng mình run rẩy.

“Cũng khó nói lắm, nhưng chung quy... là một mối họa!”