Chương 40: "thật Nhỏ Nhen" Jpg

Tại giao lộ, lúc đang đợi đèn đỏ, Hứa Kiệt hạ cửa sổ xe xuống, nói to về phía Vương Đằng: “Anh Vương Đằng, vậy chúng tôi về trước, phiền anh đưa Tiểu Vi về nhà nhé.”

“Đi đi, về nhà nhắn tin WeChat nhé.” Vương Đằng phất tay.

Hai người chia tay ở giao lộ.

Vương Đằng đưa Bạch Vi về đến nhà, nhà nàng ở một khu biệt thự tên Kim Hoa.

Thành Đông Hải có nhiều người giàu có, những khu biệt thự như vậy dĩ nhiên cũng rất nhiều.

Bạch Vi đứng ở cửa biệt thự, nhón chân, vẫy tay nói: “Anh Vương Đằng, ngươi cũng về nhà sớm đi, trên đường chú ý an toàn.”

“Ta đi đây, ngủ sớm đi, ngủ muộn quá sẽ dễ bị lão hóa đó.” Vương Đằng cười cười nói rồi lái xe đi xa.

“Ngươi mới bị lão hóa đấy.” Bạch Vi cong khóe miệng.



Trên đường, Vương Đằng lái xe với tốc độ rất nhanh, lúc này hắn chỉ muốn sớm về đến nhà, kiểm tra và nghiên cứu một chút những thứ thu hoạch được tối nay.

Quả trứng thần bí đựng trong cái ba lô kia, cùng với chiến kiếm của võ giả hệ Hỏa, còn có một số vật phẩm linh tinh khác…, đều đã sớm được Vương Đằng mang đi giấu trong cốp sau xe.

Trước đó Vương Đằng đã dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại sơn trang, sau khi đem giấu kỹ đồ đạc mới quay lại hội tụ cùng nhóm người Châu Bạch Quân.

Nếu không thì thật sự không có cách nào giải thích về sự xuất hiện đột ngột của nhiều món đồ như vậy.

May mắn là vị trí bị thương do võ giả hệ Hỏa chém trong lúc đột phá hai tên võ giả đã khỏi toàn toàn, nếu không cũng không có cách nào giải thích vấn đề này.

Hắn thay bộ quần áo đã bị nhuốm máu ra, tìm một bộ khác có màu sắc không khác biệt lắm để mặc vào, cộng thêm trời tối, căn bản không có người nào phát hiện ra hắn đã thay trang phục.

Trong lúc vội vàng, cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Có một số lời giải thích không phải là thỏa đáng lắm, dường như Châu Bạch Quân đại khái đã nhìn ra điều gì, nhưng lại không có căn cứ, cuối cùng chỉ có thể phỏng đoán mà thôi.

Vương Đằng vừa lái xe, vừa hồi tưởng lại những sự kiện diễn ra trước đó, sau khi xác định không có vấn đề gì to tát, trong lòng mới ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.

Quả trứng!

Làm giống như hắn là một tên trộm vậy!

Hắn lắc lắc đầu.

Buổi tối trên đường ít xe cộ, Vương Đằng gác khuỷu tay trái lên cửa sổ xe, chống tay vào đầu, dùng một tay lái xe như một tài xế điêu luyện.

Khi xe chạy qua một con phố buôn bán, hắn liếc mắt lướt qua quang cảnh phồn hoa ở bên ngoài.



Đã hơn mười giờ, nhưng con đường này vẫn nhộn nhịp người qua lại.

Mọi người cười nói vui vẻ.

Trai gái nắm tay nhau, đêm đến cũng không về ngủ.

Thật tốt!

“Cuộc sống của một người bình thường thật ra cũng không tệ!” Vương Đằng ngẫm nghĩ, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một bóng dáng quen thuộc.

Lâm Sơ Hàm đã rất mệt mỏi sau một ngày bận rộn, khuôn mặt tinh tế trông khá hốc hác.

Trên trán lấm tấm mồ hôi, khiến mái tóc nàng hơi mất trật tự.

Nhưng điều đó không che giấu được vẻ đẹp của nàng.

Lâm Sơ Hàm làm công việc bán thời gian ở trà sữa trà sữa, đúng vậy, là cửa hàng trà sữa Nhị Điểm Điểm!

Không còn nghi ngờ gì nữa, sự hiện diện của nàng đã trở thành điểm sáng cho cửa hàng trà sữa này.

Ông chủ cửa hàng trà sữa thường xuyên cảm thán rằng quyết định ban đầu của mình thật là sáng suốt, chỉ cần có Lâm Sơ Hàm, công việc kinh doanh của cửa hàng luôn tốt hơn bình thường.

Đáng tiếc, Lâm Sơ Hàm chỉ đến làm vào chủ nhật.

Khiến người tiếc nuối!

Ông chủ là người đã có gia đình, ở nhà có bà vợ hung hãn, vì vậy hắn cũng không có suy nghĩ gì với Lâm Sơ Hàm.

Tuy nhiên, hai nhân viên nam trong cửa hàng lại thèm thuồng chảy nước miếng Lâm Sơ Hàm, mỗi ngày không đưa đồ ăn sáng thì cũng là mời ăn cơm trưa, vô cùng ân cần.

Ông chủ quan sát những hành động này, muốn nói gì đó nhưng xen vào chuyện riêng của nhân viên thì cũng không ổn lắm, chỉ có thể quy định không được nói chuyện yêu đương trong giờ làm việc.

Hiệu quả thì đương nhiên là có.

Nhưng sau giờ làm, ông chủ không nhúng tay vào được.

Lúc này, nhân viên trong cửa hàng đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tan làm.

Một nam sinh to cao, gương mặt đứng đắn đàng hoàng bước đến, cười và nói với Lâm Sơ Hàm:

“Sơ Hàm, muộn thế này rồi, để ta đưa ngươi về.”

Một nam sinh khác trông có chút tươi tắn, tóc xoăn xù mì chậm chân hơn, vội vàng hét lớn: “Sơ Hàm, chỗ nhà ta thuận đường với ngươi, vẫn nên để ta đưa ngươi về.”



Một nữ sinh mỉm cười trêu chọc: “Ngươi cũng được đấy, cái gọi là thuận đường của ngươi ít nhất cũng cách Sơ Hàm mười km.”

“Dù sao thì cũng gần hơn Tiền Vĩ Bác, nhà hắn và nhà Sơ Hàm, một đông một tây, cách hai mươi km là ít.” Nam sinh tóc xoăn xù mì nói.

Nam sinh Tiền Vĩ Bác cao lớn cau mày, cười nói: “Bình thường buổi tối ta đều rèn luyện thân thể, đưa Sơ Hàm về nhà rồi quay lại vừa đủ lượng vận động ngày hôm nay.”

“Há, lấy cớ trái lại cũng lấy đến đường hoàng.” Người con trai có mái đầu uốn xoăn tít chế nhạo.

“Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, ta không cần các ngươi đưa, tự ta có thể đi về.” Lâm Sơ Hàm vẫn lạnh lùng từ chối như mọi khi.

Cả hai người đều không có cách nào, lần nào cũng bị từ chối, thậm chí bọn họ còn không biết nhà Lâm Sơ Hàm ở đâu.

Lâm Sơ Hàm chỉ nói đại khái khu vực với mọi người thôi...

Dẫu sao, ở bên ngoài các cô gái phải tự bảo vệ mình, không thể tùy tiện nói địa chỉ gia đình cho các chàng trai khác.

Hai nam sinh còn muốn nói điều gì khác thì một giọng nói vang lên.

“Người đẹp, ta muốn mua một cốc trà sữa!”

Giọng nói ngả ngớn ăn chơi khiến Lâm Sơ Hàm cảm thấy rất quen thuộc.

“Xin lỗi, chúng ta sắp đóng cửa.”

Tiền Vĩ Bác vừa nói xong, Lâm Sơ Hàm đã quay đầu lại, nhìn thấy người đang bước đến, nàng ngạc nhiên nói.

“Sao lại là ngươi?”

“Xem ngươi nói này, tại sao không thể là ta?” Vương Đằng mỉm cười.

Nghe hai người nói chuyện rất quen thuộc, Tiền Vĩ Bác và nam sinh tóc xoăn đột nhiên có cảm giác nguy cơ rất mạnh.

Hơn nữa, người đàn ông này cũng khá đẹp trai!

Ừ... Chỉ một chút thôi!

Tiền Vĩ Bác hỏi: “Sơ Hàm, đây là?”

“Sơ Hàm?”

“Ha ha.” Ánh mắt Vương Đằng híp lại, nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa.

“Hắn là bạn cùng bàn của ta.” Lâm Sơ Hàm nói.

“Bạn cùng bàn!”