Chương 37: Võ Giả Tập Sát

Một đám con ông cháu cha, quan nhị đại thấy vậy đều mắt hoa thần mê, chẳng lẽ đây mới là thực lực của Võ Đồ cao cấp sao?

Nếu như Lý Vinh Thành thấy cảnh này, nhất định lại muốn mạnh mẽ lên án Vương Đằng làm màu.

Hơn nữa Võ Đồ cao cấp cái rắm ấy!

Việc này căn bản cực kỳ không võ đạo đấy được không?

Có Võ Đồ cao cấp nào khoa trương thực lực như hắn vậy không? Nếu mỗi Võ Đồ cao cấp đều không tuân thủ quy tắc như hắn, trong thành phố đã sớm đều là Võ Đồ vượt nóc băng tường rồi.

Sau khi Vương Đằng rời đi không lâu, Lý Vinh Thành đã trở lại.

“Có phát hiện gì không?” Châu Bạch Quân tiến lên hỏi.

Lý Vinh Thành lắc đầu: “Tiếng vang kia hẳn là từ nơi rất xa truyền đến, ta đều đã kiểm tra gần đây một lần, không phát hiện bất cứ dị thường nào.”

“Ầm!”

Hắn vừa dứt lời, lại một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Lập tức, bầu không khí liền trở nên xấu hổ.

Trên mặt Lý Vinh Thành có chút không nén được giận.

Đám người Hứa Kiệt ở bên cạnh lại càng cười nhạo không che giấu chút nào, khiến cho hắn càng tức giận hơn.

“Cười cái gì mà cười! Ủa? Vương Đằng đâu?” Hắn chợt phát hiện không thấy bóng dáng Vương Đằng.

“Sau khi ngươi đi, Vương Đằng cũng đi kiểm tra.” Châu Bạch Quân nói.

Sắc mặt Lý Vinh Thành càng khó coi thêm mấy phần.

Khốn kiếp!

Sao chuyện gì đều có tên này vậy!

“Chúng ta chờ một chút đi, có lẽ Vương Đằng sẽ mang về chút tin tức gì đó.” Một tên con ông cháu cha nói.

“Cũng được, vậy thì chờ một chút.” Châu Bạch Quân gật đầu nói.



Vương Đằng qua lại như thoi trong núi rừng, dưới chân nhẹ chạm, mỗi lần đều chạm trên tán cây, sau đó bay vọt về phía trước.

Võ Đồ cao cấp bình thường quả thực không có thực lực như hắn thế này.

Tán cây vốn là thứ nổi nhẹ, lực lượng lớn trực tiếp đáp xuống, nếu lực lượng không đủ, căn bản là không nhảy lên được.

Võ Đồ cao cấp bình thường chẳng những không có lực lượng như thế, cũng không đủ lực khống chế thân thể mạnh như vậy, cho nên thật đúng là không làm màu được như Vương Đằng.

Sau một lát, Vương Đằng ngừng lại, từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.

“Hẳn là ở gần đây!”

Ánh mắt Vương Đằng quét trong bóng đêm, phát hiện một chút manh mối.

“Vừa rồi nơi này có người đang đánh nhau, tiếng vang lớn như thế, chẳng lẽ là võ giả?”

Trong lòng hắn chợt động, bị suy đoán của bản thân làm hết hồn.

“Nếu thật sự là võ giả, vậy tốt nhất ta vẫn là không nên đi qua.”



Trong lòng Vương Đằng bỏ cuộc nửa chừng, rồi lại không khỏi do dự.

“Nhưng võ giả đánh nhau sẽ rơi xuống bong bóng thuộc tính? Lỡ đâu có thứ ta cần thì sao?”

Hắn dừng lại tại chỗ, trong đầu hắn, bên phải có âm thanh nói cho hắn biết lòng tò mò hại chết mèo, bên trái lại có một âm thanh khác dụ hoặc hắn —— cầu phú quý trong hiểm nguy!

“Nếu không, ta chỉ đi liếc mắt một cái, hơi có chút không đúng, lập tức bỏ chạy.”

Vương Đằng vẫn là thuyết phục chính mình, cẩn thận từng li từng tí lần mò qua, trong lòng khẩn trương dị thường.

Đi về phía trước chừng hơn mười mét, bốn phía đều là đại thụ đổ rạp, thân cây trực tiếp bị nổ nát, phía trên còn có màu cháy khét.

Trên mặt đất có mấy cái cái hố nhỏ.

Ở mép hố sâu, một nửa cháy đen, một nửa phủ kín vụn băng.

“Cái này…” Vương Đằng há hốc mồm, trong lòng có chút rung động, chẳng lẽ đây chính là lực lượng của võ giả sao?

Hắn lại đi về phía trước mấy bước, ánh mắt lập tức ngưng lại.

Hửm?

Một bóng người nằm ngang trên mặt đất, không có chút sự sống.

Mà bên cạnh bóng người kia lơ lửng mấy quả bong bóng thuộc tính.

Trong lòng Vương Đằng vừa nảy lên ý mừng như điên, đột nhiên một cảm giác kinh hoảng xông lên đầu, bao phủ hoàn toàn chút ý mừng kia.

Trong nháy mắt, đầu tóc Vương Đằng tê dại, toàn thân nổi lên da gà.

Một chỗ sau lưng có cảm giác đau nhói.

Hắn không chút nghĩ ngợi, bộc phát tốc độ nhanh nhất, phát động thân pháp cấp nhập vi.

Không kịp tránh qua bên cạnh, chỉ có thể hơi nghiêng người…

Xoẹt!

Một ánh kiếm xuyên qua bên người Vương Đằng, cắt ra quần áo hắn, đâm rách da hắn.

Máu tươi vẩy ra.

Cũng may chỉ là vết thương ngoài da.

Nhưng hắn không dám thả lỏng chút nào, nguy hiểm như giòi trong xương.

Gần như cùng một thời gian khi tránh đi, tay hắn chợt lắc, một khẩu súng phù văn cỡ nhỏ xuất hiện trong tay, bắn mấy phát liền về hướng ánh kiếm đâm tới.

Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!

Đến khi đạn trong nòng súng đều bắn ra sạch sẽ, Vương Đằng mới ngừng bắn.

Hắn lách mình trốn sau một cái cây, trong miệng thở hổn hển từng ngụm lớn, trái tim vẫn đang cuồng loạn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Là ai?”

“Rốt cuộc là ai?”

“Tại sao muốn gϊếŧ ta?”



Trong rừng cây yên tĩnh khác thường, trừ tiếng xào xạc khi gió lay động lá cây phát ra, âm thanh gì cũng không có.

Vương Đằng chờ trong giây lát.

Hắn hơi ló đầu ra, nhìn về phía ánh kiếm đâm tới kia.

Một bóng đen nghiêng người dựa vào dưới một thân cây, đồng dạng không có chút động tĩnh.

Mấy quả bong bóng lơ lửng.

Bong bóng phát ra ánh sáng nhạt, khiến cho Vương Đằng mơ hồ thấy được, bóng dáng kia hình như đã chết!

“Bị ta bắn chết rồi?”

“Chẳng lẽ không phải võ giả?”

Vương Đằng tràn ngập nghi ngờ, chần chừ một lát, đi qua hướng bên kia, lực đạo vận chuyển tại song quyền, giờ phút làm tốt chuẩn bị bùng lên.

Nhưng sau khi hắn đến gần, phát hiện đối phương thực sự đã chết rồi.

Một phát trúng giữa trán, mấy phát rải rác xung quanh lục phủ ngũ tạng, tên này nếu như còn không chết, vậy thì không phải là người.

Phù!

Vương Đằng lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Hắn sờ bên hông, tay đầy máu: “Nguy hiểm thật, suýt nữa thì chết rồi!”

“Thế giới võ giả đều nguy hiểm như vậy sao? Động một chút là lại muốn gϊếŧ người.”

Trong lòng Vương Đằng không hiểu, nhìn khuôn mặt chết không nhắm mắt của đối phương, phía trên còn sót lại vẻ không thể tin nổi và dấu vết hoảng hốt trước khi chết.

“Có lẽ hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ chết trên tay ta!”

Sau đó, ánh mắt Vương Đằng rơi vào mấy quả bong bóng rơi bên cạnh đối phương.

Nhặt!

‘Xích Viêm quyết’

‘Thiên phú hệ Hỏa sơ cấp’

‘Nguyên lực hệ Hỏa X2’



‘Xích Viêm quyết’

‘Thiên phú hệ Hỏa sơ cấp’

‘Nguyên lực hệ Hỏa x2’

‘Hỏa Lân kiếm pháp x10’

‘Tinh thần x0,1’

Năm bong bóng, toàn bộ đều bị Vương Đằng nhặt.

Trong phút chốc, cả người hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

‘Tinh thần x0,1’ dung nhập, khiến cho đầu Vương Đằng một trận thanh minh, vô cùng ngắn ngủi, nháy mắt biến mất.