Chương 36: Tiếng Vang Trong Đêm Tối

“Trẻ tuổi cũng thật tốt, sinh lực tràn đầy!” Vương Đằng mang theo cặp kính mát, miệng ngậm lấy điếu thuốc, thôn vân thổ vụ, lại rất có cảm giác tang thương.

Cái thằng này lại làm màu!

Hay là đang làm màu với không khí đây...

Hứa Kiệt đột nhiên lại gần, một mặt thần bí mà hỏi: “Vương Đằng ca, ngươi thích cái nào?”

“Ta?”

Hứa Kiệt gật nhẹ đầu.

Vương Đằng nhìn lướt qua, nói: “Đây còn phải nói, đương nhiên là có vóc người đẹp.”

“Vô sỉ!”

Ba người trăm miệng một lời.

Vương Đằng cười ha ha, lúc nhìn về phía các mỹ nữ bên kia, đột nhiên xuất hiện một màn khiến hắn không khỏi nhíu mắt lại.

Hắn tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ trên đất lên, cong ngón tay bắn ra.

Vèo!

Hòn đá kia xuyên qua không khí, cuối cùng đánh trúng bàn tay dê xồm đang lặng lẽ duỗi ra của một thanh niên dưới bể bơi.

Sức lực và độ nắm giữ chính xác vừa đúng!

Hoàn mỹ!

“Á!”

Người thanh niên kia không tự chủ được mà kêu đau một tiếng, bàn tay heo ăn mặn kia như bị kim đâm lập tức rút về.

“Ngươi làm sao thế?”

Bạch Vi quay đầu lại, hoài nghi nhìn tên thanh niên nọ.

“A, không có gì, không có việc gì, vừa nãy chân hình như bị cái gì kẹp vào, dọa ta một hồi.” Hắn không chút dấu vết đưa nắm tay về sau lưng, cười khan nói.

Bạch Vi không để ý nữa, tiếp tục với súng nước với bọn tiểu tỷ muội, xì xì xì...

Tên thanh niên nọ nhìn vào mu bàn tay mình một chút, phía trên đã sưng đỏ một mảnh, làm hắn đau đến hít một hơi khí lạnh.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Hắn vẻ mặt nghi hoặc, nhìn chung quanh, đáng tiếc cũng không phát hiện được cái gì.

Vương Đằng vốn cho rằng có lần dạy dỗ này, tên thanh niên nọ sẽ khiêm tốn hơn chút.

Kết quả, mười mấy phút sau.



Tên đó lại lặng lẽ sờ đi sờ tới sau lưng Bạch Vi, lần nữa duỗi bàn tay heo ăn mặn kia ra.

Lông mày Vương Đằng nhíu một cái.

Vẫn chưa xong sao!

Hắn nhặt một hòn đá khá lớn lên, lại lần nữa cong tay bắn ra, cục đá mang theo sức gió bay thẳng về tên thanh niên.

Lần này, không đánh vào mu bàn tay hắn, mà là đánh thẳng lên thứ phía dưới của hắn.

“Bốp!”

Một tiếng tiếng vang lanh lảnh truyền đến.

“A!” Theo sau còn có một tiếng rên la đau khổ.

Tiếng gào thét linh thiên động địa làm mọi người đều giật nảy mình, cả khuôn mặt thanh niên nọ đều vặn vẹo hết lên, hai tay che xuống phía dưới, thân thể cong thành hình con tôm bự.

“Chuyện gì xảy ra?”

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, có người quen lập tức tiến lên hỏi thăm.

Hắn cũng không dám làm lộ chuyện, liên tục xua tay, chậm nửa ngày, mới dùng âm thanh khàn khàn: “Không có việc gì, không có việc gì, vừa nãy hình như lại bị kẹp vào.”

Nghe được câu trả lời quen thuộc này, Bạch Vi đưa hai mắt hoài nghi nhìn hắn.

Người này hai lần đều đứng sau lưng nàng, hai lần đều không hiểu vì sao thét lên kỳ quái, nói bị cái gì kẹp trúng, nàng cũng không có ngốc như thế.

Bạch Vi hình như đã nhận thấy, ngẩng đầu, ánh mắt vừa hay nhìn thấy Vương Đằng trên bờ.

Vương Đằng nhíu nhíu mày với nàng, làm một động tác mô phỏng, Bạch Vi lập tức bừng tỉnh hiểu ra, lập tức thấy chán ghét tên thanh niên kia.

Bị phá bằng trò này, nàng cũng không vui vẻ gì, đi từ trong nước ra, thẳng tới cạnh chỗ mấy người Vương Đằng.

Tìm cái ghế không ngồi xuống, một bên vừa uống nước, vừa nói chuyện phiếm với bọn hắn, cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Không bao lâu trời đã tối đen, đám người dựng một đống lửa.

Trước đó Châu Bạch Quân đã sắp xếp cho người xử lý sạch sẽ con mồi.

Lúc này, từng bàn thịt rừng tươi được bày ra, đến lúc phô ra bản lĩnh nướng thịt, biểu hiện tốt đẹp trước mặt các mỹ nữ một chút.

Thịt nướng cộng thêm rau quả, mọi người dù ăn đến cả miệng đầy dầu, ngược lại không cảm thấy chán.

Lại phối với bia, bầu không khí theo đó ngày càng đi lên.

Đám người tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ, ca hát thì ca hát, chơi đùa thì chơi đùa chơi, tựa như hội bạn đã quen từ lâu vậy.

Ăn nhậu chơi bời thế này, thời gian cũng dần trôi qua.

Ước chừng chín giờ, mọi người chơi hết một ngày, đều đã mệt mỏi, đang chuẩn bị lên đường về nhà.



Châu Bạch Quân đứng lên vỗ tay một cái, hấp dẫn lực chú ý của mọi người tới, đang định nói hai câu mang tính hình thức.

Mọi người cũng rất cho mặt mũi, đều yên tĩnh lại nhìn về phía nàng.

Châu Bạch Quân há to miệng...

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn đột nhiên truyền từ sâu trong rừng núi, dù cách đây rất xa, tất cả mọi người vẫn cảm giác mặt đất như chấn động lấy một cái.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Tất cả mọi người giật nảy cả mình, nhìn về hướng vừa truyền tới âm thanh, lại phát hiện bên kia tối đen như mực, vốn chẳng thấy rõ được thứ gì.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Lý Vinh Thành đứng dậy, nói với Châu Bạch Quân: “Ta đi xem thử xem sao.”

“Cũng được! Chú ý an toàn.” Châu Bạch Quân gật đầu nói.

Lý Vinh Thành cười, chạy vào rừng núi phía trước, bóng dáng chìm vào trong bóng đêm.

“Tên Lý Vinh Thành này là Võ Đồ cao cấp nhỉ, loại tình huống này cũng chỉ có người luyện võ có thể phát huy tác dụng.” Có con ông cháu cha hâm mộ nói.

Vương Đằng nhìn về phía bóng đêm đen kịt, do dự một chút, nói với đám Hứa Kiệt: “Các ngươi ở đây đừng có chạy lung tung, ta cũng đi xem thử.”

“Vương Đằng đại ca, vậy ngươi phải cẩn thận.” Bạch Vi có chút lo lắng nói.

Vương Đằng khẽ gật đầu.

Chân hắn đạp xuống, cả người đột nhiên bay vọt lên, mũi chân nhẹ chạm trên cành cây, hai ba lần liền đáp xuống trên đỉnh một tán cây đại thụ.

Đám người ngạc nhiên ồ lên.

Bọn họ không nghĩ tới, Vương Đằng vẻ ngoài không có gì đặc biệt vậy mà cũng là một Võ Đồ.

Hơn nữa nhìn thực lực này không yếu hơn Lý Vinh Thành chút nào.

“Quả nhiên, là Võ Đồ cao cấp!”

“Nhìn thực lực của hắn, dường như còn trên cả Lý Vinh Thành.”

Trong mắt Châu Bạch Quân lóe lên một đường tinh quang, nhìn về bóng dáng đứng trên ngọn cây kia.

Vương Đằng dõi mắt trông về phía xa, phân biệt phương hướng một chút, dưới chân phát lực, lực đạo cuồng mãnh bỗng nhiên bùng nổ.

Ầm!

Mũi chân hắn chạm nhẹ lên tán cây, cả tán cây nổ nứt ra, lá cây từ trên không rơi xuống tứ tán.

Mà bóng dáng Vương Đằng đã như một mũi tên bắn trên nỏ bắn ra, xông vào bầu trời đêm, nương theo cây cối thành mảng, ở trên không trung nhanh chóng di chuyển.