Chương 32: Châu Bạch Quân

Nhìn thấy nhóm người Vương Đằng, lập tức có người tiến lên chào hỏi, cười nói: “Anh họ, ngươi đã đến rồi, có thể giới thiệu những người còn lại không?”

“Tôn Cao Ngôn, em họ của ta!”

“Đây là đại ca của ta Vương Đằng, hai người còn lại là bạn tốt nhất của ta, Dư Hạo, Bạch Vi.”

Hứa Kiệt giới thiệu hai bên với nhau.

Tôn Cao Ngôn nghe thấy Hứa Kiệt gọi Vương Đằng là đại ca, trong lòng thật sự hơi kinh ngạc.

Hắn và Hứa Kiệt là anh em họ, trước đây quan hệ cũng khá thân thiết.

Cho nên hắn cũng xem như hiểu rõ, bình thường Hứa Kiệt là một kẻ lầm lì, thế nhưng nếu đã gọi Vương Đằng là đại ca, có thể thấy Vương Đằng có gì đó khiến hắn khâm phục.

“Hứa Kiệt là biểu ca của ta, hắn gọi ngươi là đại ca, vậy ta đây cũng phải gọi ngươi một tiếng anh rồi.” Tôn Cao Ngôn cười nói với Vương Đằng.

Có câu vuốt mặt phải nể mũi người. Vương Đằng cũng cười nói: “Chúng ta khác biệt, đều là người cùng lứa tuổi, cũng đừng kêu anh gì cả, kêu tên là được rồi.”

Tôn Cao Ngôn lại xoay người về phía hai người Dư Hạo, Bạch Vi cười nói mấy câu, không bỏ sót một ai, hết sức chu đáo.

Sau đó được Tôn Cao Ngôn làm người dẫn dắt, nhóm người Hứa Kiệt rất nhanh hòa nhập với những người khác.

Vương Đằng mặc dù không thích giao tiếp, nhưng nếu đã đến đây, người khác tới bắt chuyện, hắn cũng sẽ cười phụ họa một phen, sẽ không khiến người nào phải mất mặt.

Loại tình huống này đối với một phú nhị đại, mặc dù không cố ý học, nhưng nhìn cũng biết nên làm thế nào.

Huống hồ, hắn cũng không phải là một kẻ não rỗng, chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng không quen.

Công việc phải thể hiện bằng sắc mặt vẫn phải làm thôi!

Nhưng trong mấy người họ, người được hoan nghênh nhất lại là Bạch Vi.

Cô gái nhỏ xinh đẹp đứng cùng với các cô gái khác khiến cho các chàng trai không ngừng liếc mắt nhìn sang.

Thấy vậy Dư Hạo rất khó chịu.

Sau đó có rất nhiều người lần lượt đến, tổng cộng có hơn hai mươi người, đều là thế hệ phú nhị đại, quan nhị đại.

Vương Đằng không khỏi thở dài, mặt mũi của người tổ chức thật sự không nhỏ.



“Cao Ngôn, người tổ chức lần này rốt cuộc là ai thế? Ngươi cho ta biết đi. “ Hứa Kiệt ngồi kế bên hỏi nhỏ Tôn Cao Ngôn

“Châu Bạch Quân!” Tôn Cao Ngôn cười ha ha một tiếng rồi nói ra một cái tên.

“Châu Bạch Quân!”

Hứa Kiệt sửng sốt: “Có phải là Châu gia kia không?”

“Đúng, chính là Châu gia mà ngươi nghĩ đó.” Tôn Cao Ngôn gật đầu nói.

“Vậy Châu Bạch Quân kia là? “ Hứa Kiệt trong lòng đầy nghi hoặc, quả thật tò mò đến mức phát điên lên.

“Con thứ ba của Châu gia, trước kia luôn ở nước ngoài, gần đây vừa trở về.” Tôn Cao Ngôn nói.

“Về rồi sẽ không đi nữa à?” Hứa Kiệt lập tức phản ứng lại.

“Đúng vậy, không đi nữa, sắp tới Châu gia e là sẽ có một trận long tranh hổ đấu đấy.” Tôn Cao Ngôn cười nói một cách khó hiểu.

Bạch Vi và Dư Hạo cũng ngồi bên cạnh lắng nghe, là con cháu của nhà giàu có, họ đương nhiên có thể tưởng tượng được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Vương Đằng thì không quan tâm, những chuyện này không liên quan gì đến hắn.

Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không tham dự, hơn nữa hắn chỉ muốn trở thành võ giả, cái gọi là tranh giành trong gia tộc chẳng qua chỉ là trò đùa.

“Đến rồi!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân, sau đó có bốn người từ bên ngoài đi vào.

“Ngại quá các vị, trên đường đi đón một người bạn, để các vị phải đợi lâu.” Một cô gái trong số bốn người nhìn quanh và nói.

Cô gái này mang dáng vẻ của một cô gái ngoài hai mươi, dáng người cao gầy, xét về nhan sắc có thể đánh giá ở mức chín mười phần trở lên, chỉ có điều lại mang một khí chất vênh váo hung hăng, cằm hơi nhếch lên, lộ ra chiếc cổ thon thả, giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.

“Không muộn không muộn, chúng tôi cũng vừa mới đến.” Mọi người rất nể mặt, lần lượt nói theo.

“Sao tên Lý Vinh Thành kia cũng đến rồi.” Hứa Kiệt tiến tới bên cạnh Vương Đằng, cau mày nói.

“Vị Châu tiểu thư đó không phải nói rồi à, đó là bạn của nàng.” Dư Hạo bĩu môi nói.

“Lý Vinh Thành và chúng ta từng có xích mích, hắn sẽ không vì chuyện đó mà giở trò, nói xấu chúng ta trước mặt Châu Bạch Quân chứ.” Bạch Vi nói.



“Hắn dám nói xấu sau lưng, không sợ anh Vương Đằng đánh hắn à? Mấy hôm nay ở trường học cũng không nhìn thấy hắn, chắc là cố tình né tránh anh Vương Đằng rồi.” Hứa Kiệt khinh thường nói.

“Được rồi, sân nhà của người khác, bớt nói vài câu đi” Vương Đằng nói.

Châu Bạch Quân là một nhân vật trường tụ thiện vũ, xung quanh nàng có rất nhiều thành phần phú nhị đại quan nhị đại, điều này khiến họ nhanh chóng quên đi nỗi khó chịu do việc nàng đến trễ.

Còn Lý Vinh Thành thì luôn ở bên cạnh nàng suốt cuộc hành trình, dĩ nhiên Châu Bạch Quân vô cùng coi trọng hắn.

Còn việc rốt cuộc họ có phải là bạn bè thật hay không, thì thật sự không thể biết được.

Không lâu sau, Châu Bạch Quân nâng ly rượu đỏ, đi tới trước mặt nhóm người Vương Đằng.

“Các vị này nhìn hơi lạ mặt, không biết là bậc tài tuấn nhà nào thế?”

Thật đúng gọi là biết cách tâng bốc người khác.

Vị tam công chúa của Châu gia này vừa mở miệng đã đề cao nhóm người Vương Đằng như vậy rồi.

Tài tuấn?

Những người không có học thức không có tài nghệ như nhóm người Vương Đằng nếu như được cho là tài tuấn, như vậy thật đúng là hạ tiêu chuẩn tài tuấn đến đáy vực thẳm rồi.

Lý Vinh Thành vừa nhìn thấy Vương Đằng, sắc mặt liền thay đổi.

Viên Chính Hoa đi theo sau Lý Vinh Thành sắc mặt cũng biến đổi theo.

Vẻ mặt của hai người quả thực giống nhau như đúc.

Tôn Cao Ngôn còn chưa giới thiệu, Châu Bạch Quân đã tinh ý để ý đến bầu không khí lạ thường giữa mấy người họ, liền cười nói: “Sao vậy, mọi người quen biết nhau à?”

“Quen, sao lại không quen chứ, đều là bạn học cũ, quen biết đã lâu rồi! “ Hứa Kiệt cười ha ha nói.

“Lý thiếu, dạo này thần sắc trông khá lên rất nhiều nhỉ.”

Vương Đằng thấy mọi người đều là chỗ quen biết, liền chào hỏi một câu.

Nào ngờ sắc mặt Lý Vinh thành càng trở nên khó coi hơn.

Châu Bạch Quân hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nụ cười trên mặt có phần gượng gạo, Tôn Cao Ngôn vội vàng giới thiệu cho nàng.