Chương 31: Tụ Hợp Ở Sơn Trang (2)

Chủ nhật, hơn chín giờ.

Vương Đằng vẫn còn huấn luyện ở võ quán, bỗng nhiên nhận được điện thoại Hứa Kiệt gọi tới.

Nói là hôm nay có cuộc gặp mặt, có thể làm quen thêm không ít bạn bè thế gia, hẹn hắn đi cùng với bọn người Bạch Vi.

Vương Đằng có lòng từ chối, cuối cùng vẫn không chịu nổi bộ dáng vô lại quấn quít chặt lấy kia của Hứa Kiệt, như thể nếu không đáp ứng sẽ làm phiền mình đến chết vậy.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, cũng không nên gạt mặt mũi Hứa Kiệt đi như vậy.

Nói thật, hắn cũng không mấy tình nguyện.

Kiếp trước, mấy kiểu tụ tập như này hắn đã tham gia không biết bao nhiêu lần.

Trong đó đều là bọn nhà giàu con ông cháu cha, mọi người cùng tụ tập rồi ăn uống chơi đùa, tiện thể liên kết chút tình cảm.

Lôi kéo được quan hệ, sau này sẽ qua lại nhiều hơn, có việc mọi người cùng giúp đỡ cho nhau.

Mà sau này, nhà hắn vừa thất bại một lần, bọn người này đã nhanh chóng trốn xa chừng nào tốt chừng đó, chẳng có một ai thật lòng đồng ý giúp đỡ.

Khi đó hắn đã thấy rõ.

Đều là hồ bằng cẩu hữu, mặt ngoài là huynh đệ, chuyện giúp được chỉ đều là các vấn đề nhỏ, râu ria, nếu thật sự đυ.ng phải chuyện lớn, bọn họ vốn cũng chẳng đáng tin cậy.

“Được rồi, coi như đi ăn một bữa miễn phí đi.” Vương Đằng tự an ủi mình.

Hắn bỏ kiếm và đao trong tay thả lại vào trong phòng chứa vũ khí, sau đó về nhà thu dọn một chút, thay quần áo, chuẩn bị đi tụ hợp cùng với bọn người Hứa Kiệt.

“Mẹ, đêm nay ta không về ăn cơm, định tham gia buổi tụ tập trong hội bạn bè với bọn người Hứa Kiệt.” Vương Đằng xông Lý Tú Mai nói một tiếng.

“Đi đi, ra ngoài làm quen thêm mấy người bạn cũng tốt, cả ngày chỉ luyện võ, ta sợ ngươi sẽ luyện đến si mê võ nghệ mất, sau này ngay cả bạn gái cũng không tìm được...”

Nghe thấy Lý Tú Mai lại nhắc đến bạn gái, Vương Đằng lập tức không khỏi đau cả đầu.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, nhất định lại muốn nói về đề tài này không ngừng, đã lập tức dọa hắn chạy trối chết.



“Đáng sợ thật!”

Vương Đằng lái xe, lòng còn đầy sợ hãi.

Gần hai mươi phút sau, hắn rốt cuộc chạm mặt bọn người Hứa Kiệt ở cửa trạm thu phí xa lộ hướng về phía núi Bảo An.

Lần tụ hội này, là ở trong một sơn trang của núi Bảo An.

Nghe nói trong nhà người tổ chức này năng lực khá lớn, giữa thế hệ trẻ lời kêu gọi có sức nặng cực lớn, chỗ sơn trang này hoàn toàn là sản nghiệp của cá nhân hắn, lần này dành ra cho mọi người dùng để tụ tập gặp gỡ.

Bốn người bên này lái hai chiếc xe, Bạch Vi ngồi trên xe Vương Đằng, giản lược sơ qua về tình huống cho hắn.

Về cụ thể kỳ thật nàng cũng không rõ ràng lắm.

Hứa Kiệt lái xe, ở phía trước mà dẫn đường.

Dư Hạo ngồi trên xe của hắn, có chút u oán, lúc đầu hắn còn muốn ngồi chung một chỗ với Bạch Vi, trên đường đi cũng dễ nói chuyện phiếm hơn.

Đang lúc chưa làm gì chờ hắn mở miệng, Bạch Vi đã chạy thẳng lên xe Vương Đằng ngồi.

Siêu xe của Vương Đằng chỉ có thể chở hai người, Dư Hạo đành bỏ đi suy nghĩ ban đầu.

Núi Bảo An ở ngay bên ngoài ngoại ô thành phố Đông Hải, từ cao tốc đi, chỉ cần nửa giờ là đến nơi.

Trên đường cao tốc có biển báo giao thông, bọn hắn một nhóm dọc theo biển báo giao thông mà ra khỏi cao tốc, lái dọc theo một con đường xi măng đi về phía trên núi.

Trải qua nhiều năm khai phát, trên núi núi Bảo An được xây dựng rất nhiều sơn trang, thậm chí cả công trình giải trí, để cho tiện lui tới, còn làm một đại lộ rộng lớn.

Vì núi Bảo An vốn cũng không cao, nếu là cao quá, đường đi nhất định sẽ lên không nổi.

Hai bên đường cây rừng sum suê, cảnh sắc hợp ý, khi thì vang lên tiếng chim hót, khi thì truyền đến âm thanh nước chảy róc rách trong núi, khiến cho tinh thần mọi người người thanh thản, tâm trạng cũng không khỏi tốt lên.

Kể từ khi khe hở thời không xuất hiện, sinh vật của Địa tinh xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Cây cối trở nên cao lớn xanh tươi, vóc dáng của động vật cũng biến hóa to lớn hơn, đặc thù chủng tộc càng thể hiện rõ rệt, hung mãnh càng thêm hung mãnh, yếu đuối càng trở nên yếu đuối.



Trên cánh đồng bát ngát, có chim ưng khổng lồ dài trăm mét bay lượn trên vòm trời, có loài sư tử to như xe tải hạng nặng mạnh mẽ chiếm cứ thảo nguyên, cũng có loài mãnh hổ có cánh gầm thét núi rừng…

Đương nhiên, trong thành phố cũng có không ít những con chó Husky vẫn đam mê sự nghiệp phá nhà phá cửa, những con mèo mềm mại đáng yêu cực thích làm nũng...

Tinh thú đột biến bị võ giả ngăn cản ở ngoại thành, trong thành người và động vật vẫn chung sống vui vẻ như trước.

Núi Bảo An thật ra không được xem là chốn hoang dã mà vẫn thuộc về phạm vi nội thành Đông Hải.

Nơi này cây cối xanh biếc, có rất nhiều loại cao hơn chục thước, cảnh sắc rất hùng tráng.

Thỉnh thoảng có một vài loài chim với bộ lông vũ xinh đẹp bay ra khỏi rừng cây, dừng ở ven đường, ngoảnh mặt làm ngơ với xe cộ qua lại bên đường.

Những loài chim này trước kia cũng chỉ là loại chim hoang dã bình thường nhất, nhưng bây giờ lông vũ và đôi mắt trở nên xinh đẹp, hình dáng đẹp đẽ hơn, không hề thua kém so với những loài chim cao quý của thế hệ trước.

Nhưng bây giờ, chẳng qua chúng cũng chỉ là loại chim rừng bình thường có thể nhìn thấy ở bất kỳ nơi nào trên núi.

Một chú thỏ trắng từ trong bụi cỏ ló đầu ra, bộ lông của nó mềm mại như phát sáng, hai mắt giống như hồng ngọc, hai lỗ tai dài rũ ra sau!

“Thỏ con! Một chú thỏ con thật đáng yêu!” Bạch Vi mừng rỡ kêu lên.

Vương Đằng lái xe, liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.

“Thỏ con nhưng không hề... nhỏ chút nào!”

Xe lái đi rất nhanh, thỏ trắng chui vào bụi cỏ biến mất, khiến Bạch Vi vô cùng thất vọng.

Hai chiếc xe lái đến giữa sườn núi.

Một tòa trang viên xây tựa vách núi, phía sau là dãy cỏ cây xanh tươi dày đặc, hòa vào thiên nhiên, sang trọng nhưng không hề xa hoa.

Dừng xe xong, nhóm người Vương Đằng đi về hướng sơn trang.

Có người hầu nghênh đón ở cửa.

Họ vào sơn trang, đi ngang qua một dãy hành lang, tới một gian phòng khách.

Đã có không ít người ở bên trong cười đùa nói chuyện với nhau.