Chương 46: Huynh Đệ Nhận Nhau!

Từ xưa đến nay, không có anh em nào cần phải tự giới thiệu bản thân sau một khoảng thời gian xa cách.

Nhưng Võ Thực đã làm điều đó.

Cũng không có em trai nào nhìn thấy anh trai mà một mặt không quen biết.

Võ Tòng lúc này sắc mặt tối sầm lại.

Hắn tìm đến anh trai lòng tràn đầy vui vẻ, kết quả xem xét, nhưng người tự xưng là Đại Lang này sao lại là anh trai Đại Lang của hắn, khác biệt quá xa.

Anh trai Đại Lang một mét bốn, mặt rất đen, ngũ quan như bánh nướng, mà người trước mắt này…? Ngũ quan cân xứng, làn da trắng, vóc dáng một mét sáu.

Mặc dù có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của Đại Lang, nhưng đối với Võ Tòng là em trai mà nói, tuyệt đối không thể tin được trước mắt là Đại Lang.

Vì người trước mặt không phải là Võ Thực, vậy anh trai của hắn ở đâu?

Vì sao người trước mắt muốn giả mạo anh trai của hắn?

Có động cơ gì?

Chẳng lẽ. . . Anh trai của mình bị người trước mặt gϊếŧ chết? Danh tính đã bị loại bỏ?

"Ca ca!" Nghĩ đến Võ Thực bị người khác giả mạo, Võ Tòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, chỉ sợ anh trai của mình đã xảy ra chuyện!

Hắn và Đại Lang sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, chính Đại Lang là người đã nuôi dưỡng hắn, hắn hiểu rất rõ dáng vóc anh trai.

Đây không phải là anh trai!

Võ Tòng nghĩ đến đây, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo, đám người Triệu Tam Phan Kim Liên Tiểu Điệp nhìn có chút sợ hãi.

"Ngươi tại sao lại giả làm anh trai của ta? Nói, ngươi đem anh trai ta đi nơi nào! Nếu hôm nay không thể nói cho ta biết, ta sẽ đánh chết ngươi!"

Võ Tòng quan tâm tất loạn, vươn tay túm lấy áo của Võ Thực, ai ngờ Võ Thực lại né tránh trong nháy mắt.

Võ Tòng càng thêm tức giận: "Còn dám tránh! Xem chiêu!"

Nắm đấm cường đại của Võ Tòng đột nhiên đánh tới, người bình thường làm sao có thể chịu được sự cuồng bạo của nắm đấm này? Nhưng mà Võ Thực duỗi tay phải ra, lực lượng cường hãn hiện lên, thế mà thực sự nắm lấy cánh tay của Võ Tòng từ bên hông bằng trái tay của mình.

Võ Tòng một tấc cũng không tiến thêm được.

Điều này làm cho sắc mặt của Võ Tòng kinh hãi, người này thật là lợi hại!

Điều này càng khiến hắn tin rằng người trước mặt là giả mạo.

Võ Tòng nói: "Anh trai ta không có khí lực lớn như thế, mà vóc dáng tướng mạo ngươi đều không phải là anh trai ta!"

Võ Tòng xuất ra khí thế đánh hổ, đang muốn lần nữa động thủ, Võ Thực vội vàng nói: "Nhị đệ, trước tiên không nên vọng động, ta thật sự là anh trai ngươi!"

【Cảm xúc tiêu cực từ Võ Tòng + 30 】

Khi Võ Tòng nhìn thấy Võ Thực, tâm tình hắn tiêu cực không ít, bây giờ Võ Thực còn nói bản thân là Đại Lang, điều này khiến cảm xúc tiêu cực của Võ Tòng tăng vọt!

Võ Thực giật nảy mình, điểm cảm xúc tăng nhiều vậy!

Có nên kiếm thêm ít điểm hay không?

Võ Thực trong lòng tưởng tượng, cảm thấy dừng được rồi.

Nhìn bộ dáng muốn gϊếŧ người của Võ Tòng. Tốt hơn vẫn là nhanh giải thích rõ ràng. Đừng biến nó thành một bi kịch.

Lúc này, Võ Thực ghé sát tai Võ Tòng nói nhỏ vài câu.

Võ Tòng sững sờ, lập tức đứng chết trân tại chỗ.

"Ngươi thật sự là ca ca?" Võ Tòng sững sờ.

Võ Thực cười: "Đương nhiên, cái này còn có thể là giả sao?"



Nội tâm Võ Tòng chấn động.

Bởi vì những gì anh trai nói vừa rồi, khi còn nhỏ trèo cây lấy tổ chim, một lần ngã xuống bị đập vào trứng, đau mấy ngày liền.

Việc này chỉ có anh trai của hắn biết rõ.

Còn nói qua, trên mông Võ Tòng có một vết bớt.

Tóm lại, Võ Thực đều biết rõ những điều mà chỉ có Đại Lang biết.

Võ Thực cười nói: "Nhị đệ còn nhớ chứ, trước đây chúng ta vì muốn ăn thịt thỏ mà lên núi bắt thỏ rừng, suýt nữa bị rắn cắn, đây là những chuyện chỉ có hai chúng ta biết thôi, phải không?"

Võ Thực càng nói, Võ Tòng càng chấn kinh, Võ Thực đem một ít chuyện khi còn bé đều nói rõ rõ ràng ràng, rất nhiều chuyện chỉ có anh trai biết rõ.

Hắn không thể không tin vào điều đó.

Vì hóa giải nghi hoặc, lúc này Võ Thực nói tới cái ác hơn, nhỏ giọng nói: "Nhị đệ còn nhớ có lần chúng ta ở trên tường sân sau nhìn lén Vương đại tẩu tắm rửa không?"

"Cái này, cái này cái này cái này. . ." Võ Tòng nghe vậy, lập tức sắc mặt kinh ngạc, hắn rốt cục tin tưởng.

Đây chính là anh trai hắn!

Mỗi chuyện đều chỉ có mình bọn hắn biết, đây tuyệt đối là anh trai hắn!

Võ Tòng kích động: "Chỉ là. . . . . Ca ca, vì sao không gặp một thời gian ngắn, ca đã trở nên cao hơn? Làn da cũng thay đổi tốt hơn! Cái này. . ."

Mặc kệ như thế nào, đây thực sự là anh trai của hắn!

Nhưng những thay đổi ở anh trai từ đấu đến cuối khiến Võ Tòng có phần khó hiểu.

Võ Thực lúc này mới nghĩ ra điều gì đó, liền giải thích nói: " Sự thay đổi của ta cũng là may mắn, ta gặp được một đạo sĩ, người này nói ta từ nhỏ đã mắc bệnh kỳ quái, cho ta uống một ít thuốc, cho nên hiện tại ta khỏi bệnh rồi mới có những thay đổi này. Nghĩ đến ta và ngươi cùng một mẹ sinh ra, ngươi cao lớn uy mãnh, mà ta từ nhỏ bị người cười chê gọi là đinh ba tấc, bây giờ khỏi bệnh rồi cho nên bắt đầu cao lên, làn da cũng khá hơn."

Không có gì sai với lời giải thích của Võ Thực và nó là thuyết phục nhất.

Đó cũng là ý tưởng nhất thời của hắn, nhưng nghĩ lại, lời giải thích này thật sự rất hay!

Sau này, cho dù Võ Thực cao tới một mét tám, người khác nghi hoặc, chỉ cần so sánh với Võ Tòng lại kết hợp lời giải thích này, ai có thể phản bác?

Võ Tòng cảm thấy sốc khi nghe điều này, quá đúng! Vì sao hắn và anh trai cùng một mẹ sinh ra, một người cao lớn, một người thấp bé? Việc này khẳng định có vấn đề!

Nếu như là bởi vì mắc phải quái bệnh, cũng hoàn toàn hợp lý.

Nghĩ tới đây.

Võ Tòng bừng tỉnh, chắp tay: "Thì ra là thế, thì ra là thế! ! ! Vừa rồi là tiểu đệ bốc đồng, đều là lỗi của đệ! Mong rằng ca ca đừng trách!"

"Sẽ không!"

Võ Thực cười nói, sau đó giới thiệu với Võ Tòng: "Đây là chị dâu ngươi Phan Kim Liên, đây là nha hoàn nhà chúng ta, Tiểu Điệp, Tiểu Vũ. Còn có Triệu Tam, Lý Ngũ. . ."

"Bái kiến Nhị lão gia."

"Chú." Phan Kim Liên cũng mỉm cười.

Thầm nghĩ em trai Võ Thực rất uy mãnh. Giống như Đại Lang, đều là cường nhân.

Võ Thực võ nghệ cao cường, mà Võ Tòng có thể đánh chết hổ, Võ gia bọn họ đều là người quá dũng mãnh!

Mà lại, vừa rồi Võ Thực giải thích một phen, cho dù là Phan Kim Liên cũng cảm thấy bừng tỉnh, cảm thấy vô cùng có lý.

Nàng rốt cục cũng minh bạch vì sao Võ Thực có những biến hóa này.

Có thể nói Võ Thực giải thích một phen, để người ở đây đều hóa giải được nghi hoặc, cũng có thể tiếp nhận.

Dù sao Võ Tòng trước mắt, thật đúng là một gã to con, hắn khỏi bệnh cũng cao lớn uy mãnh như em trai hoàn toàn dễ hiểu.



"Bái kiến đại tẩu!"

Võ Tòng nhìn thấy Phan Kim Liên, vội vàng chào, anh trai hắn cưới một người phụ nữ quý phái như thế, quả thực khiến hắn giật mình.

"Chú đừng đứng đây nữa, vào trong ngồi, hai anh em đã lâu không gặp phải sum họp vui vẻ! Ta đi chuẩn bị chút thịt và rượu!"

"Vậy liền đa tạ đại tẩu!" Võ Tòng chắp tay, mặt mũi tràn đầy kích động cùng anh trai tiến vào bên trong.

Ven đường Võ Tòng cảm thán, tòa nhà này thật to lớn. . .

Rượu và thức ăn ngon được bưng lên, Võ Thực cùng Võ Tòng vừa thưởng thức rượu vừa thoải mái trò chuyện.

Võ Tòng nói: "Không thể tin được rằng ca ca đã trở nên thịnh vượng ở huyện Dương Cốc, mở nhiều cửa hàng như vậy, thuê được nha hoàn, cưới được vợ. . ."

"Nào! Kính ca ca một chén!"

Võ Tòng ngẩng đầu nâng ly: "Trước đó ta còn lo lắng ca ca ở bên ngoài bị người bắt nạt, bây giờ xem ra, là ta suy nghĩ nhiều! Mà lại, ca ca võ lực kinh người, thậm chí trên cả ta!"

Võ Tòng gặp anh trai bây giờ như vậy, trong lòng cũng cao hứng, uống liên tiếp không ngừng.

Võ Thực cười nói: "Nhị đệ bây giờ trở về, sự tình trước kia chắc hẳn đã không sao, đúng không?"

Võ Thực đang ám chỉ việc Võ Tòng đánh người bất tỉnh, Võ Tòng tưởng người kia chết rồi nên bỏ trốn, bây giờ trở về, Võ Thực đã biết sự việc.

Võ Tòng nói: "Người hôm đó chỉ bị hôn mê, đệ cũng là nghe Tống Giang nói mới dám trở về. Tống Giang làm người trượng nghĩa, bây giờ đệ đã cùng hắn kết nghĩa huynh đệ, lần này ra ngoài cũng có thu hoạch."

"Ồ? Ngươi cùng Tống Giang kết nghĩa huynh đệ?"

Nghe tới Tống Giang, ánh mắt Võ Thực lóe lên, nhưng cũng lắc đầu.

"Thế nào, ca ca cảm thấy có vấn đề gì sao?" Võ Tòng nghi hoặc.

"Không có gì. . . . . Nào, uống rượu!"

Võ Thực biết rõ Tống Giang cũng không phải người bình thường, về sau là chủ Lương Sơn, phát triển thế lực rất lớn.

Khả năng tổ chức của Tống Giang rất mạnh, sau chiêu an, liên tiếp chinh phạt nước Liêu, bình định Điền Hổ, Vương Khánh, Phương Lạp, công lao rất lớn.

Chỉ là kết quả không tốt lắm. Gian thần Cao Cầu đề nghị ban thưởng cho Tống Giang, để Hoàng Đế ban cho ngự tửu, phái người đưa đi, thế là Cao Cầu vụиɠ ŧяộʍ hạ độc ngự tửu.

Hắn biết rõ Tống Giang là kẻ ngu trung, nhất định nghĩ đó là dụng ý của hoàng đế, sợ hắn công lao to lớn mà mưu phản ban cho cái chết, Tống Giang biết rõ trong rượu có độc nhưng vẫn uống hết. Cuối cùng, Tống Giang uống xong rượu độc mà chết.

Có thể nói, chính Tống Giang toàn tâm toàn ý nghĩ đến chiêu an, hại chết đông đảo anh hùng Lương Sơn.

Võ Thực nghĩ đến Võ Tòng.

Võ Tòng cũng đi theo Tống Giang bình định phản tặc, chỉ là trong quá trình chinh phạt Phương Lạp bị phi đao gây thương tích, mất cánh tay trái, sau đó cũng không trở lại triều đình mà lựa chọn xuất gia, được triều đình phong làm Thanh Trung tổ sư, thọ đến tám mươi.

Võ Tòng khôn ngoan sau cùng bảo toàn tính mạng của hắn, cho nên Võ Thực cũng không cần lo lắng an nguy em trai Võ Tòng, về sau có thể giúp đỡ phòng ngừa là tốt nhất.

Khi còn bé xem Thủy Hử, Lương Sơn bị Tống Giang làm hại, cũng hơi cảm thấy tiếc hận.

Bất quá Võ Thực cũng lười tham gia những sự tình này.

Từ quan điểm của Võ Thực, hắn sẽ không tham gia vào các việc của Lương Sơn.

Nếu như lựa chọn giữa hai bên, hắn lựa chọn triều đình Đại Tống.

Bởi vì đi theo Lương Sơn, kết quả không tốt lắm.

Triều đình này tuy rằng có chút không chịu nổi, mặc dù có nhiều quan chức xảo trá nắm quyền, nhưng dù sao cũng là thế lực lớn nhất.

Võ Thực không việc gì phải làm phản tặc, làm một phú ông tận hưởng cuộc sống chẳng phải là điều tuyệt vời sao. . .

Tất nhiên, ai biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Hiện tại, Võ Thực chỉ có thể sống tốt cuộc sống của mình.