Chương 47: Tây Môn Khánh Ly Khai!

Về phần em trai Võ Tòng, Võ Thực cũng dặn dò hắn về sau làm đô đầu cho tốt.

Nếu là coi trọng con gái nhà ai, Võ Thực có thể giúp và để hắn có một cuộc sống ổn định.

Dù sao Võ Thực có tiền, có thể giúp em trai rất nhiều chuyện.

Không cần thiết tham gia vào vòng xoáy Lương Sơn.

Bất quá hắn biết rõ tính cách Võ Tòng, nên không thể nói trước được chuyện gì xảy ra trong tương lai.

Hai người uống say sưa cho đến nửa đêm, lúc này mới giải tán.

Võ Thực an bài Võ Tòng ở phòng nhỏ.

Với sự chăm sóc của Võ Thực, về sau Võ Tòng ở huyện Dương Cốc, làm đô đầu thay Huyện lệnh làm vài việc, cũng là an ổn.

Lại nói, huyện Dương Cốc có hai đô đầu, phụ trách một chút việc vặt trong huyện. Trước đó vốn đã có một đô đầu Tào Hằng vẫn luôn còn có một chỗ trống, lúc này Võ Tòng mới được bổ sung.

Đoạn thời gian này, Võ Thực kinh doanh cũng rất ổn định, chỉ chờ nhận được tiền.

Tuy nhiên, Võ Thực lúc nào cũng chú ý động tĩnh của Tây Môn Khánh.

Bởi vì chiếu theo Thủy Hử cùng Kim Bình Mai mà nói, nhất định sẽ xuất hiện một số thế lực đứng sau hỗ trợ Tây Môn Khánh.

Hắn đang ở triều Tống. Mọi thứ có thể khác, Võ Thực xuyên qua tới đã gây ra một số thay đổi, nhưng đại khái có lẽ sẽ có chút tương đồng.

Chí ít Phan Kim Liên, Lý Bình Nhi, Hoa Tử Hư đều tồn tại.

Võ Thực nghĩ là, Tây Môn Khánh về sau cũng có thể làm quan.

Võ Thực không thể không đề phòng.

Mà trên thực tế cũng đúng là như thế.

Tây Môn phủ.

Một tòa trong đình viện.

Tây Môn Khánh chắp tay nhìn lên bầu trời, ở bên cạnh hắn, bất ngờ chính là Lý Bình Nhi.

Không sai.

Lý Bình Nhi đang ở Tây Môn phủ.

Mặc dù trước đó Tây Môn Khánh đuổi Lý Bình Nhi đi, nhưng sau khi nghĩ lại, đoạn thời gian này không có Lý Bình Nhi, hắn phát hiện vẫn còn có chút không nỡ, liền phái người đi tìm, đem Lý Bình Nhi trở về.

Phu nhân của hắn, Ngô Nguyệt Nương đối với việc này cũng không nói nhiều, Tây Môn Khánh vốn chính là loại người phong lưu.

Tây Môn Khánh ôm Lý Bình Nhi, nói đôi lời an ủi, nói rằng trước đó là vì dập tắt lửa giận của Hoa Tử Hư, bất đắc dĩ mới phải đuổi nàng đi.

Bây giờ chuyện đã qua đi, tự nhiên liền mời nàng trở về, bày tỏ rằng bản thân vẫn rất yêu Lý Bình Nhi.

Mà Lý Bình Nhi cũng nhận lời. Nàng biết bây giờ dựa vào Tây Môn Khánh mới có thể sống tốt, nhưng tin tức được phong tỏa, khiến người khác không biết rõ.



Nếu biết nàng cũng không sợ.

Bởi vì Tây Môn Khánh đã leo lên được một tầng quan hệ.

Tây Môn Khánh hai mắt cười lạnh.

Hắn bị Võ Thực hành hung, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, mặc dù e ngại thực lực Võ Thực còn có Võ Tòng kia, nhưng bây giờ có tin tức tốt truyền đến.

Điều này là từ thê tử hắn nói.

Vợ cả của Tây Môn Khánh, Ngô Nguyệt Nương, kỳ thật trước đó không phải, vợ cả đời thứ nhất của hắn là Trần Thị, vì bệnh qua đời, nhưng lưu lại một nữ nhi Tây Môn Đại thư.

Sau khi Trần Thị chết bệnh, Ngô Nguyệt Nương mới trở thành vợ cả.

Nữ nhi Tây Môn Đại thư, mười ba tuổi cũng đã kết hôn với Trần Kính Tế, con trai của Trần Hồng.

Mà Trần Hồng là gia đình quan liêu, quen biết thái sư đương triều, Thái Kinh.

Hắn gần đây suy nghĩ thật lâu, vẫn là nhất định phải có quyền lực mới có thể sống thoải mái, cũng không sợ Võ Thực và những người khác.

Cho nên hắn chuẩn bị tới đô thành Biện Kinh, thông qua Trần gia quan hệ với Thái Kinh.

Một khi hắn có quan hệ với Thái Kinh, được làm quan, đến lúc đó Võ Thực nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ.

Lúc này Lý Bình Nhi cười nói: "Quan nhân có tầng quan hệ này, về sau nhất định lên như diều gặp gió, đến lúc đó Võ Thực kia tự nhiên không phải đối thủ của ngươi. . . . . Đúng rồi!"

Lý Bình Nhi nói: "Mùa thu sang năm, Đại Tống chúng ta tổ chức khoa cử, nếu như đại quan nhân muốn làm quan, cũng có thể đi đường này."

Nghe nói thế, Tây Môn Khánh liền biết Lý Bình Nhi là đang trêu ghẹo, hắn sờ soạng Lý Bình Nhi một cái rồi cười nói: "Tiểu nương tử đừng trêu ghẹo ta, khoa cử không phải người nào cũng có thể thi, Tây Môn Khánh ta mặc dù biết chút thơ từ, đọc qua một chút sách, nhưng thi cử khó khăn, làm sao ta có thể thi đậu một cách ngẫu nhiên?"

"Đoạn thời gian này ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ta đi Biện Kinh một chuyến, chẳng mấy chốc sẽ trở về!"

Lý Bình Nhi gật gật đầu: "Đại quan nhân sớm trở về, thϊếp vẫn chờ ngài ở đây."

"Ừm!"

Tây Môn Khánh cũng không trì hoãn, ngày hôm sau liền ra khỏi thành.

Chuyện này, Võ Thực rất nhanh biết rõ.

Bởi vì Võ Thực tại huyện Dương Cốc có mấy cửa hàng, bọn hắn đều là tai mắt của Võ Thực, Võ Thực cũng bảo bọn họ chú ý.

Lúc Tây Môn Khánh đi cũng không giấu giếm gì, sau khi biết rõ tin tức, Võ Thực thầm nghĩ: "Xem bộ dáng Tây Môn chắc là đi xa nhà, không biết làm cái quái gì?"

Võ Thực thật sự rất cảnh giác.

Tuy rằng không sợ Tây Môn Khánh, nhưng Tây Môn Khánh này nhất định sẽ không bỏ cuộc.

Tính toán, giặc đến thì đánh, nước lên thì đắp đất.

Võ Thực không thể gϊếŧ người.

Vạn nhất bị bại lộ bí mật của mình, hắn sẽ gặp rắc rối lớn. Tuy rằng hắn rất cường đại, nhưng còn có thể cường đại hơn Đại Tống sao?



Ban ngày, Võ Thực vẫn ở trong sân nhàn nhã hội họa, mỗi ngày đều tiến bộ.

Mà Tiểu Điệp ở bên cạnh nhìn, cũng thích xem lão gia viết những thứ này.

Các nàng bội phục lão gia là một người rất có tài năng, chẳng những chữ viết đẹp mà vẽ cũng không tệ.

Giờ phút này, đường bút Võ Thực như rồng bay rắn chạy, viết một chút thơ từ.

Kiểu chữ vô cùng đẹp mắt.

Tiểu Điệp nhìn thấy Võ Thực kiểu chữ viết trên giấy, tán thưởng hỏi: "Lão gia, ngài viết chữ này rất độc đáo, nô tì chưa bao giờ thấy qua kiểu chữ này!"

Nghe nói như thế, Võ Thực cười nói: "Cái này sao. . . Đây là một loại sấu kim thể, tất nhiên đặc biệt, bởi vì đây là tự ta sáng tạo!"

Da mặt Võ Thực cũng tương đối dày.

Kỳ thật, sấu kim thể là một kiểu chữ được tạo ra bởi Hoàng Đế đương triều Tống Huy Tông, tên hiệu là Triệu Cát, cùng thư pháp truyền thống khác nhau khá lớn, cá tính cực kì mãnh liệt, cho nên có thể xưng là là thư pháp độc đáo một mình sáng tạo.

Ngòi bút linh hoạt và mau lẹ, nét chữ mảnh và có sức sống, mảnh mai mà không mất da thịt, chữ to lớn nhưng có thể thấy được phong thái yểu điệu.

Bởi vì bút họa tương đối mỏng và cứng, cho nên bút pháp lộ ra ngoài, có thể thấy rõ những dấu vết của nét vẽ, là một kiểu chữ rất độc đáo.

Đoán chừng Tống Huy Tông bây giờ còn chưa tự sáng chế ra.

Võ Thực từng nhìn thấy kiểu chữ này, trước kia may mắn luyện tập qua một thời gian, chỉ là không đến nơi đến chốn, bây giờ ngộ tính và tài năng Võ Thực tăng lên, viết những chữ này rất đơn giản, mỗi ngày đều có tiến bộ, đã có chút bản lĩnh.

Tiểu Điệp chấn kinh: "Lão gia thế mà tự sáng tạo được kiểu chữ? Cái này. . ."

Nàng mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được.

Có thể tự sáng tạo phong cách là vô cùng hiếm thấy, mà lão gia viết kiểu chữ này hoàn toàn phi thường, thoạt nhìn đã ấn tượng, nhìn đã thấy rất có sức sống.

Thời gian chậm rãi trôi, một tháng sau. . .

Võ Thực đắm chìm trong thư pháp và hội họa, thời gian qua phi thường thoải mái.

Ban ngày đều vẽ và viết.

Mà thể chất Võ Thực rất mạnh.

Võ Thực cũng không ngại.

Mà tất cả cửa hàng của hắn, một tháng qua tích lũy lợi nhuận hơn bảy trăm lượng.

Võ Thực thầm nghĩ: "Một tháng kiếm được bảy trăm lượng, một năm tám ngàn lượng? Đều là bạc trắng. . . Tốc độ kiếm tiền này không tệ!"

Ngoài việc kiếm tiền, điểm thuộc tính của hắn cũng đã tích lũy được 290 điểm.

Trong một tháng này, Võ Thực tuần tự tăng 60 điểm điểm ngộ tính.

Bây giờ ngộ tính đạt 80 điểm, đã max trị số!

Thuộc tính khác, Võ Thực cũng đều cộng điểm mỗi ngày. . .