Chỉ sau khi bước vào Võ Thực mới nhận ra mình là ếch ngồi đáy giếng.
Sân thứ ba rộng hơn bên ngoài, diện tích gần gấp đôi.
Bên trong thiết kế tinh xảo, ngoại trừ dòng suối, non bộ còn có một tòa đình đài có thể đánh cờ, uống trà.
Bên cạnh có hai cây đào và một cây ngân hạnh.
Ngồi ở chỗ này có gió thổi vi vu, nghe thanh âm của lá cây, dòng suối khiến cho tâm thần con người thanh thản.
Cách xa những ồn ào bên ngoài, phảng phất như thế ngoại đào nguyên.
So với căn nhà đi trên tầng 2 thì tầng 1 nghe kẽo kẹt của Võ Thực, nơi này đơn giản chính là bảo địa.
Đi vào bên trong, Võ Thực còn chứng kiến có rất nhiều đồ dùng vật dụng trong nhà.
Có giường gỗ hoa văn sơn mài đỏ, bình phong bách hoa, bàn ghế gỗ giáng hương các loại.
Đồ dùng trong nhà này nhìn chất lượng rất tốt, có chút năm tháng lại càng thêm trân quý, xem xét công nghệ chế tác thấy rất đắt tiền.
Mua một món đồ nội thất như vậy sẽ có giá ít nhất là năm hoặc sáu lượng. Võ Thực nhìn tổng thể, mấy gian phòng được làm bằng bìa cứng, với đồ dùng trong nhà, chỉ cần người chuyển vào là ở được rồi.
Chỉ cần trả tiền là có được một tòa nhà lớn.
Ba đại viện, đình đài, dòng suối, non bộ, cây cối, đồ dùng trong nhà cộng thêm ba cửa trước.
Ba trăm năm mươi lượng bạc rất rẻ.
Mặc dù không nhiều người có thể xuất ra số tiền này.
Nhưng vẫn có người mua, chỉ là thấy Càn Nguyên bán gấp, muốn Càn Nguyên giảm hai mươi lượng, nhưng Càn Nguyên đều không giảm.
Nên Võ Thực mới có cơ hội sang đây xem phòng.
Ba trăm năm mươi lượng bạc liền có thể sở hữu được toà hào trạch này.
Võ Thực rất ưa thích.
Mà Phan Kim Liên xuất thân là một nha hoàn không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ sở hữu một ngôi nhà lớn như vậy, đầu óc choáng váng.
Võ Thực cười nói: "Nương tử có thích không?"
Phan Kim Liên nhỏ giọng nói: "Nhà này có hơi đắt! Ba trăm năm mươi. . ."
Phan Kim Liên mặc dù rất thích, nhưng Võ Thực phải hao phí mấy trăm lượng bạc, nàng cảm giác có chút xa xỉ.
Càn Nguyên bên cạnh dò xét hai người, Võ Thực hắn đã biết tới, lần trước sinh nhật Hoa thái giám, người này làm bánh gato đưa lên, hắn còn có phúc được ăn một miếng, tài nấu nướng cũng khá.
Nếu là người khác xem phòng, thì cũng chỉ xem thôi, hơn phân nửa sẽ không mua mà cũng không có số tiền này.
Nhưng Võ Thực trước mắt hắn nhìn có chút không thấu, dù sao sinh ý tốt như vậy, thật là có khả năng xuất ra tiền để mua.
Nhìn thấy có hi vọng, Càn Nguyên cười nói: "Võ phu nhân, tòa nhà này giá trị bốn trăm lượng, ta đang vội bán, hai ngày nữa phải đi công tác cho nên mới muốn bán nó đi, Nếu không, ta thực sự không nỡ bán nó, nếu như các ngươi thành tâm muốn, ta sẽ đem khế đất cho các ngươi, về sau nhà này liền thuộc về các ngươi. Thấy thế nào?"
Phan Kim Liên còn đang do dự, thật ra nàng không có quyền đưa ra quyết định với số tiền lớn như vậy.
Lúc này, Võ Thực từ trong ngực xuất ra ba tờ ngân phiếu trăm lượng bạc, tăng thêm năm mươi lượng bạc lẻ, đều do Võ Thực đổi từ tiền trang Tống Nguyên lúc rảnh rỗi.
Ba trăm năm mươi lượng được giao cho Càn Nguyên.
Càn Nguyên trợn tròn mắt không tin nổi, nhìn ngân phiếu trong tay hàng thật giá thật, quả thực bị chấn kinh khi thấy Võ Thực một hơi xuất ra nhiều tiền như vậy!
Nhà hắn cũng tương đối có tiền, nhưng một hơi xuất ra mấy trăm lượng không phải số lượng nhỏ vậy mà Võ Thực cũng không chớp mắt.
Càn Nguyên lúc này mới biết rõ cửa hàng Võ Thực mở siêu lợi nhuận, lúc này mới bao lâu đã kiếm được hơn mấy trăm lượng.
Hảo gia hỏa!
Càn Nguyên ban đầu không có chút niềm tin nào, cầm lấy tiền trong tay và nhìn nó một lúc lâu.
"Càn Nguyên?" Võ Thực nhỏ giọng nói.
Càn Nguyên phản ứng, nhanh chóng xuất ra khế nhà đất từ trong ngực cho Võ Thực xem xét, sau khi xác nhận là đúng thì thương vụ đã được ký kết.
Nhưng vẫn còn cần một loạt thủ tục.
Trên thực tế mua nhà không có đơn giản như vậy.
Không phải ngươi đưa tiền, một bên đưa khế đất liền có thể giao dịch được, còn cần rất nhiều thủ tục.
Vào thời nhà Tống, hai bên mua và bán đã thỏa thuận giá cả, việc mua nhà phải nộp thuế, hai bên phải cùng đi chính thức mua định thϊếp.
Nhân viên chính thức xem xét không sai xong, mới tiến hành làm hợp đồng mua bán, để bên mua và bên bán ký hợp đồng chính thức.
Nhất là căn nhà lớn như thế, Võ Thực khẳng định phải cẩn thận.
Trước đó mua cửa hàng, hắn cũng đã làm thủ tục này, mà căn nhà lớn này Võ Thực càng là như vậy.
Sau đó, cả hai bên bớt chút thời gian để hoàn thành mọi việc.
Trong lúc đó, các nha môn trong lĩnh vực kinh doanh đã rất ngạc nhiên khi thấy Võ Thực mua một ngôi nhà đắt tiền như vậy.
Tuy nhiên, tất cả mọi người trong nha môn đều đã ăn qua bánh gato của Võ Thực, cho nên chỉ là có chút ngoài ý muốn.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, khế đất đến tay Võ Thực, ngôi nhà chân chính thuộc về Võ Thực.
Càn Nguyên còn mời Võ Thực ăn một bữa cơm, uống một chút ít rượu, cuối cùng song phương vui sướиɠ ra về, Võ Thực nhận được một chiếc chìa khóa, đồng thời Võ Thực nhờ một thợ thủ công thay tất cả khóa.
Cứ như vậy, Võ Thực có được một tòa nhà lớn thuộc về mình.
Phan Kim Liên cũng sướиɠ đến phát rồ rồi, hai người lần nữa đi vào trong viện, tâm tình cũng rất khác, trước đó bọn họ là khách, bây giờ bọn họ đã thành chủ nhân.
Phan Kim Liên ôm Võ Thực, khuôn mặt nhỏ rất phấn khích: "Đại Lang, chúng ta có thể ở trong một tòa nhà lớn rồi, Không ngờ hôm nay thϊếp cũng có được cuộc sống tốt đẹp. . ."
Võ Thực cười nói: "Sáng mai, tôi sẽ để nàng tìm hai nha hoàn hầu hạ nàng, mỗi ngày nàng ở nhà có thể tận hưởng cuộc sống, không cần phải bận rộn!"
"Nha hoàn sao?" Trước kia Phan Kim Liên chính là nha hoàn, bây giờ bản thân cũng có nha hoàn?
"Không cần tiêu nhiều tiền như vậy, thϊếp đã rất thỏa mãn." Phan Kim Liên lắc đầu liên tục: "Có thể sống trên sân rộng như này, chàng đã tốn rất nhiều tiền rồi!"
"Không có việc gì, nha hoàn không tốn bao nhiêu tiền. Chúng ta có thể nuôi nổi!"
Võ Thực cùng Phan Kim Liên tiến vào lạc viện thứ nhất, đánh giá khắp gian phòng một lượt.
Tòa nhà này bảo quản rất hoàn hảo, trong phòng cho hạ nhân nha hoàn ở có rất nhiều đồ đạc, trong đó có một số quần áo, bông gòn và các vật dụng khác.
Trong tủ vẫn còn một số đồ lặt vặt như đèn cầy, giường tủ, bàn ghế đều còn nguyên vẹn.
Trừ cái đó ra, chuồng ngựa và các thứ khác liên quan cũng không có vấn đề gì.
Tiến vào nhị viện, xem xét rất nhiều gian phòng, Võ Thực cũng hiểu một chút nhà của chính mình.
Nhất là phòng chính thứ ba, phòng lớn, phòng nhỏ Võ Thực đều xem xét cẩn thận, thời điểm Càn Nguyên dọn đi, chỉ mang theo một ít vật tùy thân, cái khác đều không cần.
Trên thực tế, bán trọn bộ, như đã nói trước đó.
Trong số đó, phòng chính phía tây là nơi chủ nhân cùng phu nhân ở, gian phòng rất lớn, kê một giường cao lớn, Võ Thực không cần chăn ga gối đệm và những thứ tương tự, hắn mua một chút đồ mới, mang đồ cũ đặt ở phòng phụ dự trữ.
Võ Thực nhìn tổng thể, lạc viện thứ ba có tất cả hai mươi lăm gian phòng.
Có thể ở rất nhiều người, trừ cái đó ra, phía sau còn có một cái tiểu viện, dành cho người già và gia quyến ở, phòng chính cùng vườn hoa thì là dành cho chủ nhân.
Võ Thực cùng Phan Kim Liên đến chính phòng, hôm nay sẽ chuyển vào.
Hai người còn mua sắm một ít đồ vật cần thiết, đem một ít đồ dùng thói quen ở cửa hàng chính tới.
Ngô Mãnh cùng Võ Thái kết thúc công việc cũng giúp đỡ dọn nhà.
Phan Kim Liên bây giờ thành phu nhân nhà có tiền, mặc dù chuyển nhà vào buổi tối, nhưng vẫn bị láng giềng xung quanh và Vương ma ma để ý.
Rất nhanh lan truyền ra.
Lần này hàng xóm láng giềng chung quanh líu lưỡi không thôi.
"Có nghe nói không, Võ chưởng quỹ chuyển nhà? Mua một tòa nhà thật lớn đấy!"
"Ta cũng nghe nói, Võ Thực thật là có bản lĩnh! Mới bao lâu liền mua căn nhà lớn như thế!"
"Ài, trước đó vẫn là một tên đinh ba tấc, hiện tại giống như cao hơn, người cũng thay đổi chóng mặt."
"Có lẽ là sau khi có tiền, tâm tình người ta khác, thân thể cũng xuất hiện biến hóa, nhắc tới cũng là kỳ quái, tuy Võ Thực bây giờ có tiền, nhưng so với trước kia cách biệt một trời một vực."
Vương ma ma kinh hãi nhất, trong lòng thầm nghĩ người ta trước đó chỉ là một tên bán bánh, hiện tại phát tài, mà Vương ma ma vẫn còn chỉ có thể bán trà mưu sinh, chậc chậc, tiểu nương tử kia có phúc lớn, tìm được người có bản lĩnh, khó trách không theo Tây Môn Khánh!
Vương ma ma uống trà, cùng hàng xóm láng giềng xung quanh nói chuyện phiếm, trong lời nói cũng có chút ca ngợi Võ Thực, mặc dù bị tát, cũng không thể không thừa nhận người ta đích thật là có năng lực.
Ban đêm.
Võ Thực cùng Phan Kim Liên đến nhà mới.
Một mực chuyển đồ vật, dọn dẹp phòng ở, hai người làm xong đều chảy mồ hôi.
Phan Kim Liên sau khi tắm liền nằm ở trên giường.
Lúc đầu Võ Thực dựa theo quen thuộc, là ở tại gian phòng bênh cạnh.
Lần này Võ Thực sang nhà mới, tăng thêm Phan Kim Liên hết kỳ kinh nguyệt cho nên Võ Thực cũng không khách khí.
Nếu là hắn lại khách khí, vậy thì không phải là nam nhân.
Hắn tắm rửa xong đi vào phòng chính, Phan Kim Liên thì nằm không nhúc nhích, lấy chăn đắp kín đầu, thỉnh thoảng dùng một đôi mắt đen mở chăn để kiểm tra động tĩnh của Võ Thực.
Nghe tiếng Võ Thực bước vào, tim của Phan Kim Liên loạn nhịp, tựa hồ còn có chút chờ mong. ..
Sau khi Võ Thực xong việc, trực tiếp nằm lên giường.
"Đại Lang. . . Chàng muốn làm gì đấy?" Thanh âm thì thầm ngượng ngùng của Phan Kim Liên truyền đến, chăn đã che kín đầu.