Chương 38: Mua Sắm Tòa Nhà Lớn!

Mà ba đầu bếp vừa mới khai trương.

Nhà thứ nhất lợi nhuận ròng một lượng hai.

Nhà thứ hai một lượng, nhà thứ ba một lượng mốt.

Võ Thực kiếm được mười lăm lượng từ tất cả các cửa hàng mỗi ngày.

Ban đêm.

Khuôn mặt nhỏ của Phan Kim Liên chấn kinh: "Phu quân, bây giờ cửa hàng của chúng ta mỗi ngày cộng lại mười lăm lượng, mười lăm lượng bạc nha!"

Nhìn xem sổ sách, Phan Kim Liên kích động, đôi môi không khép lại được.

Võ Thực gật gật đầu: " Đây mới chỉ là bước khởi đầu, bánh gato có rất nhiều chủng loại và phân loại, chúng ta ngoại trừ muốn làm cho thị trường cao cấp, thị trường cấp thấp cũng phải làm. Ta gần đây nghiên cứu làm ra một loại bánh gato rất nhỏ, cũng có thể kiếm được tiền, vì vậy những người không nhiều tiền cũng có thể mua được."

"Ngoài ra còn có nhiều loại hơn, chẳng hạn như bánh gato kem, bánh gato sữa tươi, bánh gato cỡ lớn, v.v., để những người giàu có ở huyện Dương Cốc mua."

Võ Thực gần đây cũng đang cân nhắc, dù sao bằng vào tài nấu nướng của hắn, đây đều là trò trẻ con, hắn có thể làm được.

" Nếu chúng ta mở chi nhánh khắp huyện Dương Cốc, chẳng phải mỗi ngày chúng ta có hàng chục lượng bạc sao?"

Phan Kim Liên vui vẻ cười.

Võ Thực đáp lại nói: "Khẳng định là có thể. Nhưng thời gian trôi qua, thị trường chắc chắn không còn sôi động, tính mới mẻ không còn lợi nhuận sẽ giảm xuống, bất quá cũng không cần gấp, đủ cho chúng ta kiếm lời!" . . . .

Kỳ thật, gần đây Võ Thực đang suy nghĩ về một vấn đề.

Chính là nếu như mở nhiều chi nhánh, sổ sách này quá rườm rà.

Muốn tính tất cả sổ sách rõ ràng cần tìm người có chuyên môn, nhưng Võ Thực cũng không yên lòng.

Lúc này Võ Thực đã bấm vào hệ thống để kiểm tra xem có cách giải quyết hay không.

Hắn xem xét một phen, nội tâm hỏi vài câu, tưởng hệ thống không có phản hồi, nhưng hệ thống phát ra thông báo.

"Cấp độ trước mắt của túc chủ: Người mới! Cấp độ tiếp theo có thể mở ra công năng tính sổ sách cửa hàng cùng công năng trung tâm thương mại. . ."

Chức năng này có thể tính sổ sách, doanh thu của từng cửa hàng sẽ được hệ thống tính toán.

Võ Thực mừng rỡ.

Không nghĩ tới thật sự có!

Điều này có thể tiết kiệm đi rất nhiều rườm rà phiền phức.

Và chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ cửa hàng nào có vấn đề về sổ sách giả.

Theo lời giới thiệu thì cần phải điền đầy các thuộc tính hiện tại, sau khi dùng 1000 điểm thuộc tính thì có thể nâng lên cấp tiếp theo mở ra công năng tính sổ sách và công năng trung tâm thương mại.

"Thuộc tính hiện tại dường như đều không đầy, chỉ khi đầy một ngàn thuộc tính mới có thể thăng cấp. Hiểu rồi!"

Chuyện này đối với Võ Thực cũng không tính là gì, sinh ý càng ngày càng tốt, điểm thuộc tính tăng lên rất nhanh.



Võ Thực âm thầm suy nghĩ: "Thăng cấp xong ngược lại là có chút chờ mong công năng trung tâm mua sắm, Vì là trung tâm mua sắm nên chắc chắn có thể mua được rất nhiều thứ."

Võ Thực càng có động lực hơn.

Thời gian trôi qua, tất cả những người làm bánh dưới tay hắn đều có đầy đủ kinh nghiệm chế tác bánh gato.

Trừ cái đó ra, trong cửa hàng Võ Thực còn mới bán thêm bánh quẩy, sữa đậu nành, mì và các loại thực phẩm khác, những món này đều tương đối đơn giản.

Không khó đối với người có kinh nghiệm làm bánh gato. Doanh thu có thể được tăng lên.

Tóm lại, một loạt hoạt động của Võ Thực đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở huyện Dương Cốc, nghị luận ầm ĩ.

Đều nói Võ Thực giờ đã trở thành một đại chưởng quỹ, công việc làm ăn phát đạt và giàu có.

Cũng bội phục Võ Thực có thể làm ra nhiều đồ ngon như vậy.

"Lợi hại, bất cứ thứ gì Võ Thực làm đều rất ngon, bánh quẩy, sữa đậu nành này là món ta thích ăn nhất."

"Có một cửa hàng như vậy ở huyện Dương Cốc, chúng ta thật may mắn. Bánh quẩy mới được bổ sung kết hợp với một bát sữa đậu nành, quả là độc nhất vô nhị!"

Những khách nhân tán thưởng không dứt.

Hoa Tử Hư cũng thường xuyên tới, hai người thỉnh thoảng uống rượu tán gẫu buổi tối, mà huyện lệnh Dương Cốc cũng cảm thấy ngạc nhiên, thật sự không ngờ huyện Dương Cốc lại có nhân tài mỹ thực như Võ Thực.

Mà những thay đổi về ngoại hình và chiều cao gần đây của Võ Thực, cũng làm cho mọi người cảm thấy rất hiếm lạ.

Võ Thực biết mình không thể lại tăng lên nhan sắc cùng chiều cao, nếu không chuyện này có phần không thể tưởng tượng nổi, nếu thu hút sự chú ý của một đại nhân vật, bản thân sẽ không an toàn cho lắm.

Cũng may hiện tại hắn cũng đã cao một mét sáu.

Võ Thực cũng có chút xoắn xuýt: " Vấn đề là ở chỗ này! Nếu như ta không đầy điểm thuộc tính, cấp độ không thể tăng lên, công năng trung tâm mua sắm chẳng phải là không mở được rồi?"

Điểm thuộc tính đầy mới có thể thăng cấp, phải đầy nhan sắc cùng chiều cao, chính là không biết đầy là ở mức điểm nào?

Nếu như Võ Thực tăng vọt lên một mét chín, nhan sắc so tài với Phan An, thay đổi thành người hoàn toàn khác, lúc đó hắn cũng quá lộ liễu, làm không tốt gây nên chú ý của Hoàng Đế, còn tưởng rằng Võ Thực có thần đan diệu dược gì, đem hắn bắt lại và thẩm vấn thì hắn xong đời.

" Quên đi, trước mắt cứ giữ vẻ bình thường một tý, dù sao ta cũng không vôi. Kiếm tiền trước rồi nói! Nhan sắc chiều cao sau này lại nói đi!"

Võ Thực hiện tại có mấy cửa hàng, kiếm tiền phát tài để Võ Thực mỗi ngày rất viên mãn. Cái khác ngược lại vấn đề không lớn.

Ngắn ngủi nửa tháng thời gian, Võ Thực đã kiếm được hơn 220 lượng bạc.

Tính cả tiền tiết kiệm trước đó, trong tay Võ Thực có hơn bốn trăm lượng.

Đây là một khoản tiền lớn.

Có số tiền kia, Võ Thực dự định đi mua một căn nhà.

Cửa hàng chính có Ngô Mãnh cùng Võ Thái sống ở một phòng phụ tại tầng một, Võ Thực và Phan Kim Liên gây ồn ào khi đi trên tầng hai, điều này luôn có chút bất tiện.

Dù sao cửa hàng có Võ Thái cùng Ngô Mãnh bận rộn, Võ Thực lại tuyển một đầu bếp hỗ trợ, rồi dẫn Phan Kim Liên đi xem nhà.

Đúng thế.

Hắn muốn mua một ngôi nhà lớn.



Khi kiếm tiền người ta đều muốn mua nhà và xe hơi, vào thời Tống xe không quan trọng, nhưng nhà nhất định phải lớn.

Tốt nhất là tam hợp viện giống như phủ Hoa Tử Hư.

Trải qua một phen nghe ngóng, Võ Thực thật đúng là tìm thấy một ngõ nhỏ có một nhà giàu có muốn bán nhà của họ.

Càn Nguyên là một phú thương ở huyện Dương Cốc, do đi công tác gần đây nên có hai căn nhà, căn còn lại bị bỏ hoang muốn bán lấy tiền.

Là một tòa nhà lớn trong hẻm Liễu phía tây thành.

Giá bán ba trăm năm mươi lượng.

Ban đầu trị giá bốn trăm lượng, ông ta lập tức phải đi cho nên tương đối gấp, giá cũng rẻ hơn một chút.

Nhìn nhiều người xem nhưng ít người mua, dù sao những người có khả năng mua nó sớm đã sở hữu một ngôi nhà, còn những người thích nó thì không thể mua nổi.

Cho nên một thời gian chưa bán được.

Nếu thực sự không được giá, Càn Nguyên sẽ không bán.

Hôm nay có người tìm tới cửa, Càn Nguyên đang ở nhà uống trà, nghe được có người gõ cửa, mở cửa liền nhìn thấy Võ Thực cùng Phan Kim Liên.

Hỏi thăm biết là xem nhà. Càn Nguyên dẫn Võ Thực và Phan Kim Liên đi giới thiệu khắp nơi.

"Tòa nhà này sát đường, có ba cái cửa hàng, các ngươi đến xem!"

Càn Nguyên đưa Võ Thực đến ba cửa hàng mặt phố, nhưng hiện tại các cửa hàng đều trống không, vì Càn Nguyên muốn bán chúng.

Diện tích cửa hàng cũng không tệ, lớn hơn nhiều so với cửa hàng chính của Võ Thực. Mà lại có những ba cái.

Trước kia Võ Thực mua một cửa hàng có một căn nhà nhỏ hơn một trăm lượng, khu vực tương đối phồn vinh.

Còn căn nhà này có ba cửa hàng, chưa kể sân trong, mặt tiền này đáng giá tiền.

Sau đó, Càn Nguyên mang theo Võ Thực tiến vào trong viện.

Tiến vào tòa nhà lớn thứ nhất, là nơi ở cho người hầu và nha hoàn, bên trái có chuồng ngựa, phòng tiện ích, phòng bếp các loại.

Nhìn cũng rộng lớn, không có vấn đề gì.

Thứ hai, khiến hai mắt tỏa sáng, nơi này càng thêm rộng lớn, có hòn non bộ, hoa tươi đối diện, ao nước có đủ cá nhỏ màu sắc sặc sỡ bơi lội.

Nhị viện vô cùng lớn!

Đông tây tọa lạc phòng nhỏ cùng phòng chính, đều là phòng lớn, bên cạnh còn có hai gian phòng phụ nhỏ.

Đến bao nhiêu người đều có thể ở lại!

Nơi Võ Thực đang ở đơn giản là không cùng đẳng cấp với nơi đây.

Một cái là nơi người dân bình thường sinh sống, một cái là dinh thự của những người giàu có.

Sau đó, Càn Nguyên mang theo bọn hắn tiến vào viện thứ ba.