"Món này là món gì mà ba mươi văn, cũng đắt quá đi?"
"Giá trên trời sao, chỉ là một món đồ ăn vặt mà bán đắt như thế? Bất quá, bánh gato thật đúng là chưa từng ăn qua, có vẻ như duy nhất nhà Võ Thực mới có!"
"Dù sao cũng quá đắt, ta không mua!"
Cửa ra vào náo nhiệt, đám người hiếu kì không biết Võ Thực ra mắt món ngon gì, cuối cùng nhìn trên giá cả, làm cho người ta chùn bước.
Không phải ai cũng sẵn sàng chi nhiều tiền như thế.
Trong cửa hàng chính bánh nướng Đại Lang có thêm một cái tủ nhỏ, bên trong trưng bày đều là bánh gato.
Bởi vì nhân thủ có hạn, Võ Thực làm tương đối đơn giản, có lớn có nhỏ, đều là bánh gato, kỳ thật Võ Thực sẽ còn làm những loại bánh khác, bất quá bây giờ chưa có thời gian.
Mà bánh gato vừa mới tung ra, rất nhiều người bởi vì giá cả mà nghị luận ầm ĩ.
Bên cạnh mỗi một cái bánh gato đều viết giá, cho nên không cần hỏi chưởng quỹ, tự mình nhìn là được rồi.
Mọi người thấy giá cả biết mình ăn không nổi.
Phan Kim Liên nói: "Đại Lang, hình như chúng ta bán hơi đắt! Không ai mua đâu!"
Ngô Mãnh nói: "Quy trình làm bánh rất phức tạp, giá tiền này liệu hợp lý không đây?"
Võ Thái cười nói: "Võ chưởng quỹ, có nên giảm giá xuống không?"
Võ Thực lắc đầu: "Không có việc gì, đợi thêm sẽ người mua!"
Bánh gato thuộc vào hàng thực phẩm cao cấp huyện Dương Cốc, bán được một cái hắn có thể kiếm lời không ít, hắn không lo ế, dù sao lúc ở Hoa phủ rất nhiều người đã nếm qua.
Quả nhiên, không bao lâu, sau khi nghe Võ Thực bán bánh gato, không ít người ngày đó nếm qua tới hỏi mua.
Người cũng càng ngày càng nhiều.
"Võ chưởng quỹ, lấy một cái, bánh gato hai mươi văn này."
"Được!"
"Cái này ba mươi văn! Mặc dù đắt tiền một tí, bất quá có thể so với tay nghề đầu bếp hoàng gia cũng đáng giá!"
Một vị chưởng quỹ khi ăn con mắt híp lại, tán thưởng Đại Lang tay nghề tốt.
"Ăn ngon, cho nương tử nhà ta một cái!"
"Võ chưởng quỹ ta cũng muốn một cái, lấy cái này, lớn một chút, loại năm mươi văn này, người nhà ta đều thích ăn!"
"Sau lần ăn bánh gato trước làm ta nhớ mãi, bây giờ có thể mua được món ăn chất lượng như đầu bếp hoàng gia làm, cũng coi như là một loại lộc ăn đi!"
Hiện trường náo nhiệt người người nhao nhao.
Nhóm đầu tiên mua đều là nhà giàu có tiền.
"Có thật ăn ngon như thế không?" Quần chúng nghe nói có thể cùng đầu bếp hoàng gia so sánh, huống chi những phú thương này tán thưởng không ngừng, đều muốn thử một chút.
Kết quả thử một lần, liền nhớ kỹ hương vị này.
Một người hầu kích động không thôi: "Loại khẩu vị này, ta đã lớn như vậy còn chưa từng nếm qua, quá ngon! Đúng là đáng tiền!"
"Chưởng quỹ, cho ta hai cái bánh nướng, ngạch, còn có bánh gato hai mươi văn, một bát cơm chiên trứng hoàng kim."
"Chờ một lát, lập tức có!"
"Ài, mọi người không nên chen lấn, không nên chen lấn, đều xếp thành hàng, ai chen lấn sẽ bị đuổi ra. . ." Ngô Mãnh vội vàng nói.
Võ Thái cũng nhiệt tình, bởi vì sinh ý quá tốt, Phan Kim Liên cũng xuống lầu, bận bịu tới mồ hôi đầm đìa.
Võ Thực vội vàng chiên cơm, chỉ là bánh gato bán tốt như vậy, Võ Thực có chút nghĩ từ bỏ cơm chiên. Dù sao bánh gato lợi nhuận rất lớn.
Ví dụ bánh gato ba mươi văn, hắn có thể lời hai mươi văn, bán mười cái chính là hai trăm văn.
Nhìn điệu bộ này đâu chỉ bán mười cái, huống chi còn có bánh gato năm mươi văn.
Giờ phút này.
Trước cửa hàng Đại Lang rất náo nhiệt, khiến Vương ma ma đối diện choáng váng.
Từ sau lần bị Võ Thực tát, bây giờ Vương ma ma thành thật hơn nhiều, cũng không dám làm mối vớ vẩn.
Mụ cũng xem xét kỹ lưỡng, từ xa cũng có thể ngửi được mùi thơm bánh gato, Vương ma ma cũng mua một chiếc.
Trong lòng oán thầm món này cũng quá đắt, Võ Thực mở hắc điếm à? Nhưng người ta sinh ý tốt như thế, Vương ma ma cũng phải ghen tị.
Mụ ăn một miếng, sau đó sững sờ, đột nhiên cảm thấy vô cùng ngon miệng, cuối cùng ngồi trên ghế đẩu nhấc chân lên bắt chéo chậm rãi nhấm nháp.
"Võ Thực này không biết từ đâu học được nhiều bí phương làm đồ ăn như vậy. . ."
Nội tâm Vương ma ma thở dài, hương vị thật tâm mà nói không tệ.
【 cảm xúc +3 】
【 cảm xúc +2 】
【 cảm xúc +3 】
【 cảm xúc +4 】. . .
Trong đầu Võ Thực, điểm cảm xúc tăng lên không ngừng.
Lúc này mới sáng sớm, chỉ riêng bán bánh gato mà đã lãi hai lượng bạc.
Người ta làm công một tháng mới được một lượng bạc, hắn một buổi sáng kiếm được hai lượng.
Cũng không chậm!
Tăng thêm thực phẩm khác, không thể nghi ngờ lại càng nhiều.
"Chưởng quỹ, cho ta một cái."
"Xin thứ lỗi, bánh gato đã bán hết!"
"Cái gì? Nhanh như vậy?"
"Hôm nay chỉ chuẩn bị một trăm phần, đã bán xong! Mọi người muốn ăn ngày mai lại đến!"
Võ Thực nói với mấy người đang chờ đợi, rất nhiều người ăn lần đầu rồi còn muốn ăn tiếp, có người thì thấy náo nhiệt nên muốn nếm thử.
Kỳ thật chuẩn bị một trăm phần đã không ít, nhưng hoàn toàn không đủ.
Bởi vì sinh ý quá tốt, ngày hôm sau Võ Thực làm ra một trăm ba mươi phần, nhưng mất cả đêm để làm ra.
Võ Thực cảm giác như này quá mệt mỏi.
Cho nên, cửa hàng hắn bắt đầu tuyển đầu bếp.
Nghe nói Võ Thực tuyển người, rất nhiều đầu bếp đều tới hỏi thăm tiền công một phen.
Võ Thực nói với những người đầu bếp này suy nghĩ của mình, cửa hàng hắn đều theo hình thức ăn chia lợi nhuận.
Tiền thuê cửa hàng hắn trả, kỹ thuật hắn dạy, hắn chiếm tám thành lợi nhuận.
Mà bí phương Vũ thực cũng sẽ nói cho bọn họ, bắt buộc ký kết một khế ước mười năm, quyền tự do cá nhân của bọn họ không bị hạn chế, nhưng trong vòng mười năm rời khỏi cửa hàng Đại Lang, không cho phép làm ngành nghề liên quan tới bánh.
Điều này đảm bảo quyền lợi của Võ Thực.
Phòng ngừa có người học được kỹ thuật rồi tự làm một mình.
Nếu như những yêu cầu này là người khác đưa ra, những đầu bếp này khẳng định chẳng thèm ngó tới, mọi người thấy cửa hàng Võ Thực nổi tiếng như thế, năm đầu bếp tới thì có ba người đáp ứng.
Về tài nấu nướng của bọn họ, Võ Thực cũng không quan tâm, đương nhiên nếu họ có chút kinh nghiệm thì sẽ dễ dàng học hỏi hơn.
Mỗi ngày, bánh gato Võ Thực đều được bán hết vào buổi sáng.
Ngay cả huyện lệnh Dương Cốc cũng phái người hầu tới mua bánh, còn có Hoa thái giám và các phú thương khác ở huyện Dương Cốc.
Sinh ý càng ngày càng tốt, chỉ riêng cửa hàng chính Võ Thực mỗi ngày kiếm được sáu lượng bạc. Tăng thêm ba chi nhánh cũng có bốn lượng.
Mỗi ngày Võ Thực có thể kiếm được mười lượng bạc.
Tài vận tới rất nhanh.
Võ Thực biết rõ, chỉ dựa vào bản thân khẳng định mệt đến chết, cho nên cực lực bồi dưỡng ba người đầu bếp và những người dưới quyền.
Bao gồm cả cha con Vương Đạt.
Hai cha con này một chút do dự cũng không có, Võ Thực mời bọn hắn học tập, không nói hai lời liền tham gia. Bởi vì bọn hắn bán được nhiều thì kiếm được nhiều, càng nhiều càng tốt.
Mà lợi nhuận bánh gato lại cao hơn.
Ngắn ngủi mấy ngày thời gian, cha con Vương Đạt, Vận ca, Tô Nhị, bao gồm cả ba đầu bếp mới đều học.
Cha con Vương Đạt có thể dựa vào bí phương của Võ Thực làm ra bánh gato, mặc dù hương vị kém một chút, nhưng vẫn có thể bán chạy như thường.
Mà trên thực tế đúng là như thế, sau khi cha con Vương Đạt học được, đêm làm bánh gato để ngày hôm sau tiêu thụ, những khách hàng không mua được bánh ở cửa hàng chính nghe nói ở đó có và đã kéo đến mua.
Trong lúc đó, Võ Thực cũng yêu cầu chi nhánh tiến hành treo biển tuyên truyền, tặng gì cho vợ nhân ngày lễ, hãy tặng bánh sinh nhật các loại.
Vốn đã ngon, tăng thêm tuyên truyền, người mua càng nhiều.
Cửa ra vào của hàng cha con Vương Đạt xếp hàng dài.
Vương Đạt cuồng hỉ: "Cha, chúng ta phát tài rồi!"
Cha Vương Đạt cười nói: "Sinh ý quá tốt rồi, không thể tưởng tượng được chỉ cần một cái bánh mà thu nhập của chúng ta đã tăng gấp bội! Đại chưởng quỹ quả thực là thiên tài!"
Mà Vận Ca cùng cha của hắn cũng đang bận rộn, mặc dù mệt nhưng rất hăng hái.
Bao gồm cả Tô Nhị cùng bằng hữu của hắn đều có thể kiếm được tiền.
Con mắt Tô Nhị rưng rưng, cảm giác được gặp gỡ đại chưởng quỹ chính là bước ngoặt lớn trong cuộc đời hắn.
Cũng vô cùng cảm kích, dù sao đi theo đại chưởng quỹ kiếm tiền, có ai không ưa thích đây?
Trong thời gian hoạt động, Võ Thực đã mở thêm ba cửa hàng ở phía đông thành.
Đúng thế.
Võ Thực lại mở thêm ba chi nhánh.
Bởi vì bánh gato sinh ý tốt, cho nên ba đầu bếp này chuyên làm bánh gato.
Chỉ tên là tiệm bánh gato Đại Lang!
Sinh ý cũng rất tốt.
Như vậy Võ Thực đã có tới bảy cửa hàng.
Đã ra dáng địa chủ!
Và đây mới chỉ là bước khởi đầu trên con đường phát tài của Võ Thực.