Huyết Tiên cũng nghiêng đầu, cố gắng muốn đối diện với hắn.
Chu Vân Nghiên mày rậm mắt sâu, sống mũi cao thẳng, hòa hợp vào trong bóng đêm.
"Chàng có muốn vui vẻ với ta không?"
Huyết Tiên nhìn hắn, buông câu hỏi mà không cảm thấy thẹn.
Ánh mắt Chu Vân Nghiên chợt ngưng đọng lại, đồng tử né tránh đi, không nhìn trực diện vào Huyết Tiên.
"Hôm qua Vân Nghiên đã nói rồi, chuyện như thế này phải bẩm báo với trưởng bối trong nhà, cưới hỏi đàng hoàng thì mới được. Dù người và yêu khác biệt nhưng cũng không thể làm như vậy được." Chu Vân Nghiên đáp lại bằng âm điệu mạnh mẽ.
Hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Huyết Tiên, Huyết Tiên lại áp sát đến gần, chóp mũi chạm vào nhau.
Chu Vân Nghiên bị nàng đẩy ngã xuống đất, đã sớm không còn đường lui, đập ngay vào mắt là chóp mũi trắng nõn và mịn màng của Huyết Tiên dán trên chóp mũi mình.
Huyết Tiên cũng gằn giọng bắt chước Chu Vân Nghiên, nói với âm thanh thì thào: "Dài dòng quá đấy. Ta đang hỏi, chàng có muốn vui vẻ cùng với ta không?"
Trong tiềm thức Chu Vân Nghiên không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa, hắn chớp chớp đôi lông mi dày của mình. Trong màn trướng yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ tiếng hô hấp của hai người.
Huyết Tiên nở nụ cười, đôi con ngươi lướt qua vầng trán nhẵn nhụi của Chu Vân Nghiên.
Nàng duỗi ngón tay, từ từ mô tả theo trán và sống mũi của hắn như trước đó.
Chu Vân Nghiên rũ mắt, lúc này hắn cảm thấy như bị bị tinh quái này nhìn thấu, thấy được sâu bên trong cốt tủy của hắn.
Đầu ngón tay Huyết Tiên hơi lành lạnh, tựa như còn đọng lại hơi nước chưa được thấm khô.
Nàng cúi đầu đến bên tai hắn và nói khẽ: "Đồ ngốc."
Hai tay đặt hai bên của Chu Vân Nghiên nắm chặt lại, hắn chợt nhắm mắt và hít sâu một hơi, từng lỗ chân lông trên cánh tay như thể mở ra rồi đột nhiên co rúm lại, l*иg ngực nóng bừng như lửa đốt.
"Nếu chàng cứ cố chấp theo những tục lệ cũ rích đó của đám người nhân gian, vậy ta sẽ chờ chàng bẩm lên với bề trưởng bối trong nhà." Huyết Tiên đã đợi mấy năm nay, thêm một vài ngày cũng không đáng là bao.
"Không giao hợp thì hôn cũng được."
Nói xong, hai tay Huyết Tiên vòng sau cổ hắn, cắn chặt lấy đôi môi mỏng của hắn.
Trong màn ngủ màu đen, có thể thấy được ánh trăng bạc mờ ảo.
Không biết từ khi nào, hai tay ở hai bên của Chu Vân Nghiên đã bị Huyết Tiên nâng lên, đặt trên chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, giữa cánh môi nỉ non: "Đỡ lấy, đừng để ta trượt xuống."
Chu Vân Nghiên thoáng cứng đờ, cuối cùng vẫn không thu tay về.
Hắn cảm thấy rằng có thể mình đã bị Huyết Tiên mê hoặc mất rồi, tâm tư đều đã trôi dạt tới tận phía chân trời.
Không biết qua bao lâu, Huyết Tiên chậm rãi ngồi dậy.
"Đi đâu đấy?" Chu Vân Nghiên thấy Huyết Tiên định đi ra ngoài, liền hỏi.
Huyết Tiên: "Ta đi ăn thứ gì đó, chàng cứ ngủ đi."
Nàng đã ngủ hai ngày, mà phần gốc lại không thể tự động ăn như trước đây.
Loài người bọn họ khác với nàng, nàng không cần đến tối phải ngủ, nếu không ngày hôm sau sẽ không có tinh thần.
Chu Vân Nghiên ngồi dậy, vừa định nói gì đó thì Huyết Tiên đã vén màn đi ra ngoài.
Hắn sợ Huyết Tiên bị binh sĩ gác đêm nhìn thấy, bèn kéo màn và nhìn ra theo. Binh sĩ gác đêm đang chợp mắt bên đống lửa, hoàn toàn không chú ý đến tình huống ở đây.
Hắn nhìn quanh bốn phía, còn đâu bóng dáng của thụ tinh kia nữa.
Huyết Tiên vào rừng cây tựa như vào cửa hàng, mười mấy nhánh cây vươn ra dữ tợn từ trong làn váy màu hồng nhạt của nàng. Nàng tựa đầu vào trên cành cây nghỉ ngơi, chạy trốn vào rừng ngủ ngon hơn nhiều so với ở trong hang.
Những nhánh cây nhìn như mềm dẻo nhưng thật ra lại rất cứng cáp, hóa thành máu loãng.
Độn Địa Hổ vừa mới ngửi được mùi máu tanh trong rừng cây lập tức run bắn lên ngay tại chỗ.
Thụ tinh mấy ngày chưa ăn nên lúc này liền biến thành dạ dày vương tham ăn tục uống, không ngừng hấp thụ sinh linh của tự nhiên.
Thật ra Huyết Tiên cũng không tính là tham ăn, một lần ăn no có thể kéo dài rất lâu. Nhưng cảm giác thèm ăn lại tăng lên, phải bỏ ra chút thời gian ăn no mới được.
Huyết Tiên có thể cảm giác rõ, nơi này ít sinh linh hơn so với nơi lần trước mà nàng ăn, với lại đang có xu thế càng ngày càng ít đi. Đợi đến khi bên biên giới, nói không chừng sẽ càng ít sinh linh hơn nữa.
Sinh linh ít đồng nghĩa với ít thức ăn, vậy tất nhiên có kẻ sẽ ăn không no.
Nếu nàng không ăn, dù có đói cũng không sao. Nhưng Vân Nghiên thì không được, bây giờ chàng là thân người phàm, không thể không ăn.
Nhìn về phía xa, dưới váy của Huyết Tiên lại vươn ra một nhánh cây.
Có thể ăn no thì trước cứ ăn no bữa tiệc này đi.
Chu Vân Nghiên nằm ngửa trong màn trướng, có gió thổi thoáng qua, hắn liền nhìn về phía rèm.
Hắn ước tính, Huyết Tiên đã đi ra ngoài sắp được một canh giờ rồi mà vẫn chưa về.
Có khi nào nàng xảy ra chuyện gì rồi không?
Hắn suy nghĩ sau đó quyết định, nếu một khắc nữa mà nàng chưa quay về thì hắn sẽ ra ngoài để tìm nàng.
(*: Đơn vị đo thời gian cổ đại, 1 canh giờ tương đương 2 giờ, 1 khắc tương đương 15 phút)
Trước khi hắn định mặc quần áo đi ra ngoài, rèm của màn trướng chợt lay động, một mùi hương nồng nặc chen chúc vào, thoáng cái đều lan nhiễm khắp cả trong màn.
Chu Vân Nghiên ngửi được mùi hương này, thật ra đó là mùi máu tanh trên người Huyết Tiên.
Huyết Tiên biết người thường không chịu được mùi máu tanh nên mới hòa phối với mùa hương của hoa sen đất, sản sinh ra một loại mùi hương mới. Nàng ăn càng no, mùi hương sẽ càng nồng.
"Còn chưa ngủ sao?"
Về đêm Huyết Tiên có thể nhìn thấy mọi vật, nàng đến cạnh người Chu Vân Nghiên, ngồi xuống phần khăn trải trên đất.
"Vừa định ngủ, cô ăn no rồi à?"
Chu Vân Nghiên không biết Huyết Tiên ăn cái gì, hắn đoán thụ tinh thì chắc ăn sương hoặc cây cỏ? Hay là hoa? Chắc vì thế nên mới có mùi thơm như vậy.
"No rồi."
"Loài người như chàng mà thiếu ngủ thì mai sẽ mệt mỏi đau đầu đấy, mau ngủ đi."
Huyết Tiên nói xong liền nhấc chăn dưới chân Chu Vân Nghiên, chui tọt vào trong đó.
Chu Vân Nghiên: "... Huyết Tiên!"
Hắn nhấc chăn lên, nhìn Huyết Tiên trong chăn bông, nàng bò dậy từ dưới chân hắn, nháy mắt cái đã liền chui vào trong vòng tay hắn.
"Gọi ta à?"
Huyết Tiên tựa đầu vào trên cánh tay hắn, mở to mắt mà nói.
Động tác của nàng quá nhanh, đợi đến khi Chu Vân Nghiên thấy rõ thì Huyết Tiên đã mặt đối mặt với hắn rồi.
"Lần sau đừng chui vào từ bên dưới nữa."
Chu Vân Nghiên nghẹn ra được một câu như vậy.
Việc nhỏ nhặt này, Huyết Tiên liền đồng ý với hắn. Nàng tìm một tư thế thoải mái trong lòng ngực hắn, sau đó bắt đầu nghịch ngợm mái tóc dài của hắn.
Tóc đen của Chu Vân Nghiên dài đến thắt lưng, khi Huyết Tiên dùng nó làm chăn cảm thấy rất mượt mà.
Tư thế hiện tại của bọn họ cực kỳ không hợp lễ nghi, Chu Vân Nghiên đã lười nói nàng rồi.
Nói cũng vô dụng, nàng còn có thể thuận theo đó mà làm ra những chuyện hơn thế nữa.
Hắn nói phần của hắn, nàng làm chuyện của nàng, không hẳn là nàng không nghe mà đúng hơn là nàng hoàn toàn không để tâm.
"Vân Nghiên."
Huyết Tiên gọi tên hắn.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, Chu Vân Nghiên làm ngơ như mắt không thấy tâm không phiền, cứ thế nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
"Tử Trạm."
Tử Trạm là tên tự của Chu Vân Nghiên.
Chu Vân Nghiên chợt nhướng mắt lên: "Cô biết tên tự của ta?"
Huyết Tiên: "Tất nhiên."