Chương 23: Thụ tinh này không ăn chay (23)

Nếu nói về những người bạn chơi cùng tuổi thì Chu Vân Nghiên thực sự không có. Đám trẻ con nhị phòng tam phòng học vỡ lòng muộn, cũng giống như những đứa trẻ bình thường, còn Chu Vân Nghiên bị ép phải làm người lớn sớm nên thật sự bọn họ không thể cùng nhau chơi đùa.

Mỗi ngày Chu Vân Nghiên năm sáu tuổi đi về nhà, ngoại trừ đọc sách thì là luyện võ ở hậu viện.

Huyết Tiên tỉnh ngủ rồi sẽ ngồi trên đầu cành, ngán ngẩm nhìn đứa nhỏ này. Mỗi ngày đều giống như một con khỉ trên núi, nhảy lên nhảy xuống cầm cái gậy chạy quanh viện.

Cho đến một ngày Huyết Tiên vừa ăn xong, ngồi trên cành cây thấp hơn một chút.

Chu Vân Nghiên lại cầm gậy gỗ đi tới, đôi mắt to quét qua cây cổ thụ to lớn vững chãi, ánh mắt chợt khựng lại.

Hắn như đang thấy kỳ lạ, nghiêng đầu, dụi mắt.

Trên gương mặt tròn vẫn còn vẻ mũm mĩm của trẻ con, hồng hào đỏ tươi nhìn khiến người rất muốn bóp má.

Hắn tiến lên một bước rồi hai bước, sau đó bước một bước thật lớn chạy về phía cây hoa sen đất.

Đôi mắt Chu Vân Nghiên lóe sáng nhìn về phía Huyết Tiên, hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Ngươi là ai?”

Huyết Tiên có dáng vẻ của một con búp bê dường như cũng sửng sốt, nói: “Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?”

Chu Vân Nghiên hưng phấn gật đầu nói: “Ngươi leo lên đây thế nào vậy? Ta cũng muốn đi lên!”

Huyết Tiên không trả lời, nhìn sinh vật nhỏ này như xem một con vật. Không ai trong phủ Tướng quân này có thể nhìn thấy nàng, không ngờ lại có một ngoại lệ.

Chu Vân Nghiên không đợi Huyết Tiên trả lời đã nóng lòng muốn thử, giẫm lên thân cây định trèo lên. Nhưng hắn ngắn tay ngắn chân, lại không có chỗ để giẫm lên thân cây nên không thể làm gì nổi.

Chu Vân Nghiên không nản lòng, xoa tay, tiếp tục leo lên, vừa leo lên vừa hỏi Huyết Tiên: “Ngươi nói đi, ngươi leo lên như thế nào?”

Một lần không được thì hai lần, Tiểu Vân Nghiên hì hục trèo lên suốt hai khắc đồng hồ mà không thể leo đến độ cao của Huyết Tiên.

Huyết Tiên ngồi trên đầu cành cúi xuống nhìn hắn, hai bắp chân đung đưa.

Chỉ nghe thấy “bộp” một tiếng, Tiểu Vân Nghiên vừa nhấc đầu nhìn lên đã thấy một cành cây mềm rủ xuống.

Hắn sững sờ một lúc rồi nhìn theo cành cây, đầu cành bên kia nằm trong tay cô gái nhỏ, cứ như thể nó mọc ra từ cổ tay nàng.

Nếu người thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì nhất định sẽ hoảng sợ hét lên, hoặc sợ hãi đến mức chảy ra cả nướ© ŧıểυ, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Chu Vân Nghiên trời sinh gan lớn, một lúc sau mắt đã sáng lên, hưng phấn nói: “Ngươi là yêu tinh!”

Huyết Tiên nói thản nhiên: “Ngươi có đi lên nữa không?”

“Lên chứ!” Chu Vân Nghiên nắm lấy cành cây, nhanh chóng leo lên.

Huyết Tiên nghĩ thầm thật đúng là con khỉ con.

Chu Vân Nghiên ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải yêu quái dễ nhìn này, đôi tay nhỏ bé bẩn thỉu dường như không kìm được mong muốn được sờ vào yêu tinh, cứ đưa ra thụt về trong không khí.

Huyết Tiên nhìn tay hắn nói: “Ngươi muốn chạm vào ta à?”

Chu Vân Nghiên mệt mỏi thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, ngay cả hơi thở thở ra cũng nóng rực, giống như một cái bếp lò nhỏ.

Hắn dạng chân trên thân cây, gật đầu nặng nề: “Có được không?”

Huyết Tiên nhìn hắn, nói: “Được chứ.”

Đôi bàn tay nhỏ bé nóng hôi hổi hơi bẩn run rẩy duỗi ra. Huyết Tiên chưa từng được người sống đυ.ng vào, tất cả những gì nàng có thể tiếp xúc đều là xác chết xương cốt lạnh lẽo, có mùi hôi thối.

Thì ra nhiệt độ của người sống là như thế này, bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại chạm vào gương mặt tròn của nàng, giống như con chim non nàng đã ăn sáng nay.

Khi bàn tay của Chu Vân Nghiên xuyên qua cơ thể Huyết Tiên, hắn cũng không dám thở mạnh, mở to hai mắt nhìn rồi nói: “Sao tay của ta xuyên qua được vậy?”

Huyết Tiên tỏ vẻ bình thường nói: “Ta là do tinh hồn biến thành, vẫn chưa có thực thể, cho nên ngươi không thể đυ.ng vào.”

Chu Vân Nghiên thu tay về, vò mái tóc ướt đẫm mồ hôi, rối rắm hỏi: “Tay ta xuyên qua, ngươi có đau không?”

Huyết Tiên lắc đầu: “Ta là tinh hồn, không cảm thấy đau.” Đó là một cảm giác rất kỳ quái, bàn tay nhỏ bé mềm mại xuyên vào trong cơ thể nàng, bên trong đều trở nên ấm áp hơn.

“Ngươi tên gì? Ta là Chu Vân Nghiên.”

Huyết Tiên ngẫm nghĩ một lát, nàng có một cái tên, có được khi được Phật Đà điểm hóa, nhưng đã nhiều năm nàng không được gọi tên, cho nên cũng đã quên mất rồi.

“Huyết Tiên.”

Nàng nói khẽ.

Hôm nay Chu Vân Nghiên mới học được một chữ mới, vì vậy liền hỏi: “Là tiên trong tiên tử sao?”

Huyết Tiên chỉ biết nàng gọi là gì, nhưng không viết được, nàng nghiêng đầu lặp lại: “Tiên tử?”

Chu Vân Nghiên cảm thấy yêu tinh này rất đẹp, còn đẹp hơn muội muội của hắn nữa. Tiểu Vân Nghiễn móc ngón tay bẩn thỉu, ngượng ngùng nói: “Ngươi đẹp quá, tất nhiên là tiên trong tiên tử.”

Huyết Tiên cười, nàng thích được người khác khen là đẹp.

Mặc dù nàng mới nghe thấy điều đó lần đầu tiên.

Sau đó, khi các yêu tinh xung quanh phủ Tướng quân chào hỏi nàng, Huyết Tiên liền nói ngay: “Ta có tên có họ, đừng chỉ gọi ta là đại nhân nữa.”

...

Sương đêm nơi núi rừng dày đặc, Chu Vân Nghiên thấy trời đã tối nên ra hiệu cho binh sĩ dừng lại, dựng lều ở đây đêm nay.

Huyết Tiên ở bên trong vẫn đang ngủ say, cũng không có ý định tỉnh lại.

Nàng đã ngủ ròng rã một ngày, Chu Vân Nghiên không biết thời gian ngủ bình thường của của Huyết Tiên đều tính theo năm. Nhìn thấy nàng ngủ lâu như vậy, hắn không khỏi nhíu mày.

Buổi tối mọi người vẫn ăn bánh rau mua buổi trưa và cả bánh xốp mang theo từ trong kinh.

Tất cả đều là hạt dưa, hạt vừng, hồ đào nhào với bột mì, mỡ heo rồi chiên giòn, sau đó để nguội, tráng qua nước nóng là ăn được ngay, đặc biệt thích hợp cho những người thường xuyên phải nghỉ qua đêm ở ngoài.

Đến nơi thì Độn Địa Hổ ở trong dây thừng cũng tự động nhảy ra ngoài, xun xoe lại chỗ Chu Vân Nghiên rồi bắt đầu chắp tay.

Hết cách rồi, vì cái ăn, mặt mũi đều có thể vứt bỏ hết.

Viên phó tướng thích trêu đùa con chuột đất này, bắt đầu cầm bánh rau trêu chọc hắn ta. Độn Địa Hổ cực kỳ không có lập trường, vừa quay mông đã nghiêng về phía Viên phó tướng.

Chu Vân Nghiên ăn no rồi, lúc đến hắn đã nhìn thấy gần đó có một con sông nhỏ nên liền nới với những người khác: “Ta đi cọ rửa một lúc.”

Khi đến bên sông, hắn cẩn thận cởi bỏ nhuyễn giáp và áo choàng bên ngoài ra, dùng ngoại bào làm thành cái ổ, bọc Huyết Tiên đang ngủ say bên trong. Để ngăn chặn Huyết Tiên bị thú dữ mang đi nên đến cả y phục bên trong được cởi ra cũng được sử dụng.

Sau đó mới để mình trần, đi ra bở nước tắm rửa.

Ánh trăng bạc chiếu xuống, eo và cánh tay Chu Vân Nghiên săn chắc, cơ bụng rõ ràng, đầy khí khái nam tử.

Tắm rửa được một nửa thì dưới ánh trăng, Chu Vân Nghiên chợt phát hiện có một vết răng nhỏ bên hông mình.

Chu Vân Nghiên: “...”

Không cần nói hắn cũng biết chắc chắn là Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên nín thở lặn xuống dòng nước lạnh giá.



Lời tác giả:

Vân Nghiên chân chính là kẻ gần quan được ban lộc theo đúng nghĩa đen.