Chương 20: Thụ tinh này không ăn chay (20)

Trên sơn đạo gập ghềnh, hơn mười con tuấn mã đang nhanh chóng vắt chân chạy.

Dẫn đầu là một con bảo mã toàn thân đen tuyền, người cưỡi ngựa mặc nhuyễn giáp, mái tóc đen được búi lêи đỉиɦ đầu, eo bụng nghiêng về phía trước, điều kỳ quặc là bờ vai vẫn giữ thăng bằng theo bản năng.

Một con chuột béo múp treo sau mông ngựa, bị xóc nảy lắc lư dữ dội.

Người cưỡi ngựa chính là Chu Vân Nghiên. Hắn vẫn giữ thăng bằng bờ vai là vì hắn đã đặt một con thụ tinh thu nhỏ lên vai mình.

Để phòng ngừa Huyết Tiên sẽ ngã xuống nửa đường, Chu Vân Nghiên dùng dây vải làm dây cột tóc dự bị của mình cột Huyết Tiên vào bên trong nhuyễn giáp, trừ phi nhuyễn giáp bị bóc ra, không thì Huyết Tiên sẽ không thể nào rơi xuống.

Huyết Tiên từng ngồi trên tường xem người khác cưỡi ngựa, nhưng đa số là kịch trên sân khấu, võ đán ngồi tư thế cưỡi ngựa, hai chân nhanh chóng chạy thật nhanh.

Bảo mã của Chu Vân Nghiên là do phụ thân Chu Chấn của hắn lựa chọn giúp hắn, là ngựa tốt vạn dặm mới tìm được một con.

Nhắc đến tốc độ chạy, nếu nói nó chạy nhanh như gió thì hơi quá.

Nhưng so sánh với ngựa thường, tốc độ của nó cực kỳ nhanh.

Hôm nay không biết tại sao, từ khi xuất phát con ngựa đã hơi nôn nóng, lúc chạy càng giống như bị kinh hãi, bốn chân đồng loạt bay lên không, chạy mà cứ như bỏ trốn.

Huyết Tiên cảm thấy con ngựa này rất có linh tính, bất kể là yêu quái mấy trăm năm Độn Địa Hổ hay là Huyết Tiên ngàn năm đều khiến con ngựa vừa cảnh giác vừa sợ hãi, biểu hiện trực tiếp của sự sợ hãi chính là chạy như điên.

Bởi vì ngựa đầu đàn tâm trạng rối ren, dẫn tới tốc độ của cả đàn ngựa tăng lên một bậc.

Từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng đám nhân mã này đang chấp hành nhiệm vụ gấp rút liên quan tới sống còn cơ.

Lúc Huyết Tiên tự đi, cho dù bước chân rất nhanh, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác với lúc cưỡi ngựa.

Nhất là khi Huyết Tiên là thụ tinh không thích vận động cho lắm, một ngàn năm chỉ quanh quẩn trong một mẫu ba phần đất kia, cực kỳ thích phương thức lên đường cưỡi ngựa để giải phóng hai chân này.

Nàng quyết định đến biên quan, sẽ kêu Chu Vân Nghiên kiếm một con ngựa cho mình, sau này nàng cũng sẽ cưỡi ngựa xuất hành.

Gió lạnh thổi vào mặt cực kỳ dễ chịu. Gió ngày xuân khác hẳn, mang theo hương vị đặc trưng của mùa xuân.

Tóc Chu Vân Nghiên rất dài, đuôi tóc xõa xuống lắc lư, cứ nhộn nhạo trước mặt Huyết Tiên, tựa như tấm rèm rũ xuống trên sân khấu. Huyết Tiên quay đầu nhìn tình lang của mình, Chu Vân Nghiên nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm cưỡi ngựa.

Cổ hắn thon dài, lúc dùng sức thì mạch máu hai bên sẽ hơi phồng lên.

Huyết Tiên ở trong nhuyễn giáp đủ rồi, thân thể lại thu nhỏ thêm lần nữa, thoải mái chui ra khỏi dây cột tóc.

Để ý tới động tác của Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên: “…”

Hắn sợ Huyết Tiên bị hất bay, vội nhỏ giọng nói: “Sao cô lại ra ngoài?”

Lúc bôn chạy, chân ngựa đá phát ra tiếng vang rất lớn, người đằng sau không thể nghe thấy Chu Vân Nghiên nói chuyện.

Chỉ thấy đôi tay của Huyết Tiên biến thành hai cành cây vừa dài vừa mềm mại, cành cây bình thường biến các loại chim bay cá nhảy thành vũng máu trong chớp mắt giờ đây lại vô cùng mềm nhẹ ôm lấy cổ Chu Vân Nghiên.

Dùng sức một phát, Huyết Tiên liền lẻn đến bên cổ Chu Vân Nghiên.

Cảm giác chung quanh cổ Chu Vân Nghiên trở nên rõ ràng vô cùng, hắn có thể rõ ràng nhận thấy hình như Huyết Tiên kề sát mặt mình lên cổ hắn, dụi trái dụi phải.

Chu Vân Nghiên chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, Huyết Tiên tò mò quan sát hầu kết của hắn, nói: “Chàng nuốt thêm ngụm nữa đi.”

Chu Vân Nghiên làm như không nghe thấy, Huyết Tiên cũng không giục hắn, cứ như chơi đùa mà sờ cằm hắn, kéo cặn râu của hắn, một lát sau lại coi tóc hắn như dây mây leo trèo.

Miệng lưỡi khép lại khó tránh khỏi sinh ra nước bọt, Chu Vân Nghiên thật sự không nhịn được du͙© vọиɠ nuốt nước bọt, thế nên tiếp tục nuốt một ngụm.

Huyết Tiên đã sớm chờ đợi trước hầu kết của hắn, nàng lập tức ôm hầu kết, cảm nhận khúc xương như quả cầu lớn lướt qua khuôn mặt, ngực, bụng của nàng.

Chơi hầu kết đủ rồi, Huyết Tiên lại kéo dài cánh tay, biến thành chiều dài như vòng cổ, còn nàng thì cứ như mặt dây chuyền, treo trên cổ Chu Vân Nghiên lắc lư qua lại.

Chu Vân Nghiên thật sự lo lắng hết mình cho nàng.

Hai bên ven đường nhiều nhành cây, Chu Vân Nghiên sợ đoạn cành cây nào đó quẹt trúng nàng, lúc cưỡi ngựa còn phải mắt nhìn lục lộ tai nghe bát phương.

Lại sợ nàng nhất thời không ôm vững, tay bị gãy hoặc chân bị gãy, thứ nhỏ xíu như thế biết tìm như thế nào.

Cưỡi ngựa rẽ ngoặt, hoặc là chỗ có hố, hắn sẽ vươn tay giữ chặt nàng trong ngực mình, thấp giọng nói: “Đừng đung đưa nữa, coi chừng rớt xuống bây giờ.”

Cúi đầu nhìn Huyết Tiên, người tí hon còn không lớn bằng lòng bàn tay của hắn đôi mắt lấp lánh, thoạt nhìn cứ như trẻ con.

Huyết Tiên chen chân vào, mũi chân cũng mọc ra cành cây, mềm mại quấn lên ngón út của Chu Vân Nghiên cứ như một chiếc đuôi, nói: “Có Vân Nghiên giữ ta, không rớt được đâu.”

Chu Vân Nghiên vội kêu lên: “Lỡ nàng bị gãy chân thì sao?”

Huyết Tiên: “Gãy đương nhiên sẽ mọc lại.”

Vừa nói xong, cành cây của Huyết Tiên quấn trên ngón tay hắn lập tức bị gãy.

Chu Vân Nghiên: “…”

Trái tim của hắn theo độ xóc nảy của con ngựa nhảy lên yết hầu, nhanh tay nhanh mắt đặt Huyết Tiên trước ngực. Sau đó thấy một cành cây mềm mại thò ra từ khe hở ngón tay, lại lần nữa quấn lấy ngón út của hắn.

“Chàng xem, chẳng phải mọc lại rồi hay sao?”

“Cô cố ý à?” Chu Vân Nghiên cả giận hỏi.

Thấy hắn nổi giận, chân trái của Huyết Tiên cũng mọc ra một cành cây, quấn lấy ngón cái của Chu Vân Nghiên, thả hai tay ra nhảy nhót trong lòng bàn tay của hắn.

Con ngựa mà Chu Vân Nghiên cưỡi rất cao, tay phải kéo dây cương, tay trái nâng nàng.

“Chàng giận à?” Huyết Tiên thích thân thiết với hắn, ôm ngón cái của Chu Vân Nghiên, dùng gò má mềm mại dụi lên.

Huyết Tiên không biết cái gì là e lệ, nhưng Chu Vân Nghiên thì biết.