Chương 7-2: Đô Đô

Chương 7: Đô Đô

**********************************************

Omega có đôi mắt trong veo ngây thơ, khi nhìn người thì ánh mắt ấy rất chân thành nghiêm túc, nhưng khi cười thì đuôi mắt sẽ hơi cong lên, làm cho người ta không thể phân biệt được là nó đẹp hay là đáng yêu.

Mạnh Ý Lân chính là mang dáng vẻ như thế này, khi còn đi học, Alpha trong trường nếu ai nói mình chưa từng thích cậu một lần, thì chắc chắn là nói dối và thấy rất xấu hổ.

"Đúng rồi, hôm nay vυ" Lưu có làm món thịt bò hầm, không phải anh rất thích ăn thịt bò hầm sao? Sao nào, cậu có muốn xuống dưới ăn cơm không?" Mạnh Ý Lân hỏi.

Hứa Cập Anh vẫn luôn độc thân, trong khoảng thời gian này anh thường xuyên đi công tác, mặc dù có người làm bán thời gian ở nhà nấu cơm lo việc nhà cho anh, nhưng không thể so sánh được với nhà hàng xóm Mạnh Ý Lân dưới lầu, quanh năm ấm áp với chuyện bếp núc và bầu không khí luôn tràn đầy sự hạnh phúc yêu thương.

Hai người nói xong, thì thang máy mở ra, tủ giày bên ngoài cửa thang máy đã có một cậu bé nhỏ thấp bé xinh đẹp, mái tóc màu hạt dẻ hơi quăn, đang ngơ ngác nhìn cửa thang máy mở ra.

"Woa, mẹ! Chú Hứa!" Đứa trẻ mới ba tuổi, giọng nói non nớt như sữa của nó lanh lảnh, tháng trước nó mới vào mẫu giáo, buổi chiều được vυ" Lưu về, nó đã đứng đợi ở cửa thang máy ở nhà ngóng trông được 30 phút rồi.

Mạnh Ý Lân xoa đầu Đô Đô, đang định ôm bé Omega nhỏ của mình lên, thì Hứa Cập Anh đã dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Đô Đô, để bé Omega ngồi vào trong lòng mình.

Ba người vừa vào cửa, vυ" Lưu thấy Hứa Cập Anh tới, cũng không có gì ngạc nhiên, bà đã làm việc ở Mạnh gia từ khi Mạnh Ý Lân còn nhỏ, chứng kiến

những cậu nhóc này cùng nhau lớn lên.

Nên đã quen thuộc lấy ra đôi dép lê dành cho Hứa Cập Anh, tiếp đó lại ôm Đô Đô, đưa cậu bé đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.

Hứa Cập Anh rửa tay, lúc đi ra đã thấy Mạnh Ý Lân thay bộ quần áo ở nhà ra. Cậu cũng giống như khi còn bé rất thích mặc quần áo ở nhà vừa rộng rãi thoải mái vừa ấm áp, lúc này cậu đang quỳ một chân trên ghế sô pha khom người lục đồ trong túi xách.

Mạnh Ý Lân lấy từ trong túi ra vài hộp thuốc, bao gồm thuốc tránh thai, thuốc giảm đau và thuốc ức chế.

Thật trùng hợp, từ góc nhìn của Hứa Cập Anh nhìn lại, thậm chí có thể nhìn thấy khi Omega nghiêng người sẽ lộ ra cổ áo mở thấp, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy đôi tuyết lê trắng muốt hơi phập phồng của Mạnh Ý Lân, cùng bầu ngực mà Hứa Cập Anh đã từng nhìn thấy khi Mạnh Ý Lân 17 tuổi có sự chênh lệch khá lớn, cặρ √υ" sau khi trải qua sinh nở và cho con bú đã trở nên mềm mại và căng mọng trắng nõn như ngọc thạch.

Ánh mắt của Hứa Cập Anh tối sầm lại, nhưng vẫn là hết sức kiềm chế quay đầu lại, nhìn đi chỗ khác, anh không muốn ánh mắt hạ lưu của mình làm vấy bẩn Omega trước mặt.

Trong bữa tối, ngay khi bữa ăn sắp bắt đầu, thì điện thoại của Mạnh Ý Lân rung lên, là tin nhắn của Cố Thù Hợp, [Bảo bối ngoan, tối nay anh tăng ca, em và Đô Đô cứ ăn tối trước đi, anh về sau. 】

"Sao vậy? Cố Hợp Thù mấy giờ về?" Hứa Cập Anh hỏi.

"Anh ấy nói sẽ tăng ca, không về ăn cơm được, chắc là vì xã giao..." Mạnh Ý Lân chậm rãi nói.

...

Hứa Cập Anh chú ý đến ba hộp thuốc trong tay cậu, anh rất quen thuộc với hai hộp đầu tiên. Anh biết đây là thuốc mà Omega phải mang theo trước thời kỳ động dục.

Nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy hộp thuốc giảm đau đó.

Hứa Cập Anh nâng cằm lên, chỉ vào hộp thuốc kỳ lạ màu xanh lục, trầm giọng nói: "Cậu thấy không khỏe ở đâu sao?"

Mạnh Ý Lân nhất thời không hiểu ý của anh, theo ánh mắt của anh nhìn thấy hộp thuốc giảm đau màu xanh lục, thì có chút xấu hổ, ấp úng nói: "Không có gì, chúng ta ăn cơm trước đi."

Hứa Cập Anh bán tín bán nghi nhìn Omega trước mặt.

Anh khéo léo dùng tay bóc một con tôm cho Mạnh Ý Lân, chấm vào nước sốt mà Omega thích, rồi bỏ vào bát của Omega.

Mạnh Ý Lân đột nhiên kêu một tiếng, cậu dùng đôi mắt đẹp kia nhìn về phía Hứa Cập Anh, sắc mặt có chút kích động vui vẻ.