Chương 7: Trên người cậu ấy có mùi chồng tôi

"Mạnh Ý Lân."

"Anh Mạnh, anh có ở đó không? Mời anh đến phòng tư vấn thứ hai."

Đây là một viện chăm sóc Omega tư nhân cao cấp ở quận Bắc Thành, do phí thành viên hàng năm cao nên đối tượng phục vụ chỉ giới hạn ở tầng lớp omega thượng lưu.

Nghe thấy tiếng gọi, Mạnh Ý Lân đứng dậy, đi theo sau y tá và được dẫn đến phòng khám.

Hầu như ba tháng một lần, cậu đều sẽ đến đây, thường là trước thời kỳ động dục, để kiểm tra nồng độ pheromone và nhân tiện nhận một số thuốc ức chế và thuốc tránh thai.

Tuy nhiên, sau khi sinh Đô Đô, cơ thể cậu trở nên nhạy cảm hơn, dễ bị đau khi quan hệ hơn người bình thường, cho nên trong lúc lấy thuốc ức chế cậu cũng lấy thêm một ít thuốc giảm đau.

Y tá dẫn Mạnh Ý Lân đi tới cửa phòng khám bệnh, vừa định mở cửa, thì cửa đã bất ngờ từ bên trong mở ra, một thiếu niên omega có khuôn mặt xa lạ từ phòng khám bệnh đi ra.

Tại sao ở đây lại có người lạ? Bởi vì đối tượng phục vụ của viện điều dưỡng này có hạn, đại đa số đều là phu nhân, thiếu gia và tiểu thư có nhiều mối quan hệ làm ăn, nên ít nhiều cũng có quen biết nhau.

Nhưng với omega từ trong phòng khám bước ra này, thì đây là lần đầu tiên Mạnh Ý Lân được nhìn thấy.

Omega có khuôn mặt tươi tắn trông rất trẻ, trông giống như đã kết hôn nhưng cũng giống như là thiếu gia của nhà ai đó. Có lẽ là bởi vì chú ý tới ánh mắt của Mạnh Ý Lân nhìn mình, nên Omega xa lạ cũng vô thức quay đầu lại.

Hai người nhìn nhau, rồi lướt qua.

Mà vào lúc hai người cọ xát vai, Mạnh Ý Lân kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ trong nháy mắt cậu đã ngửi thấy trên người Omega một mùi gỗ mun quen thuộc.

Mùi này rất quen thuộc, cho dù trộn lẫn với mùi pheromone của bản thân omega, thì Mạnh Ý Lân vẫn có thể phân biệt được mùi gỗ mun thuộc về alpha.

Chỉ vì mùi vị của pheromone của alpha này hoàn toàn giống với mùi pheromone của chồng cậu.

“Anh Mạnh?” Thấy Mạnh Ý Lân đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn hành lang, thì y tá nhắc nhở.

“Hả?” Mạnh Ý Lân ngơ ngác nhìn phía sau, một lúc lâu mới định thần lại, cười ôn hòa đáng yêu với y tá: “Được rồi, chúng ta vào đi.”

Mạnh Ý Lân chớp chớp đôi mi đẹp, thầm nghĩ, thì ra trên thế giới này cũng sẽ có hai người có mùi pheromone giống hệt nhau.

Sau khi chẩn đoán và điều trị xong, cậu lái xe trở về một mình.

Lúc cậu lùi xe vào kho luôn chậm rãi, trông rất kiên nhẫn, vừa tắt máy, thì đã nghe cửa sổ xe ở một bên bị gõ ba tiếng, một chậm hai nhanh, Mạnh Ý Lân lập tức biết người ngoài cửa sổ là ai. Dù sao loại tín hiệu này, khi còn bé chơi trò chơi, Hứa Cập Anh rất thích sử dụng.

Cậu ấn mở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Alpha mặc áo khoác đứng ngoài cửa sổ, hai tay đút túi quần, Mạnh Ý Lân nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của Hứa Cập Anh, thì vui mừng nói: "Cậu đi công tác về rồi sao?"

“Tôi đứng ở đằng kia.” người đàn ông khom người, trìu mến đến gần Omega trong xe, chỉ cây cột phía sau: “Đợi cậu đỗ xe, chắc tầm 5 phút rồi đó.”

Mạnh Ý Lân nghe nói vậy thì mặt nóng bừng, cậu khẽ cười nói: “Sao có thể lâu như vậy được?”

Vừa nói, cậu vừa cầm hộp đồ ăn vặt ở bên cạnh xuống xe, cùng Hứa Cập Anh đi vào thang máy.

Trong thang máy sáng choang, chỉ có Hứa Cập Anh cùng Mạnh Ý Lân, Hứa Cập Anh cao lớn, Mạnh Ý Lân khi nói chuyện với anh đều phải ngẩng đầu nhìn lên.

“Đây là đồ ăn vặt cho Đô Đô sao?” Hứa Cập Anh hỏi.

“Ừm, sáng nay Đô Đô đi nhà trẻ nói muốn ăn thứ này, nên trên đường trở về tôi đã ghé mua nó.” Mạnh Ý Lân nói.

Hứa Cập Anh nghe xong thì cười cười, rút

tay ra khỏi túi lớn khoảng tầm một lóng tay chỉ vào vali của mình, giả bộ buồn rầu nói: "Aizz, không may cho tôi rồi, tôi cũng mua nó cho Đô Đô.”

Hứa Cập Anh cúi đầu nhìn Omega bên cạnh, Mạnh Ý Lân mặc dù đã sinh con nhưng tướng mạo và khí chất của cậu vẫn không có chút thay đổi nào. Có đôi khi nhìn Đô Đô, Hứa Cập Anh sẽ cảm thấy bản thân Mạnh Ý Lân chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại còn sinh thêm một đứa trẻ nữa.