Chương 5: Cha mẹ nuôi

Editor: Lam Lam

Trình Vũ trực tiếp đi vào hậu viện Trình gia vì mẹ nuôi ở nơi này. Kỳ thật trước đó mẹ nuôi ở tại nhà chính, chỉ là sau khi ba nuôi qua đời, không có người chống lưng bà ở lại đây sẽ chịu không ít ủy khuất, mẹ nuôi là người không tranh không đoạt nên trực tiếp dọn đến hậu viện ở.

Mẹ nuôi ở trong phòng nhỏ lầu hai, tuy không thể so với nhà chính, nhưng đồ đạc bên trong đều đầy đủ, một mình mẹ nuôi ở cũng đủ dùng.

Cửa lớn không mở, Trình Vũ trực tiếp lên lầu hai, dưỡng mẫu không ở trong phòng, Trình Vũ lại đi đến thư phòng, vừa tới cửa đã thấy mẹ nuôi ở bên trong vẽ tranh.

Mẹ nuôi có cái tên dễ nghe là Lâm Giai Nhân, người cũng như tên bà là một mỹ nhân dịu dàng xinh đẹp lương thiện, chẳng sợ lớn tuổi dung nhan bị năm tháng in dấu, trên người bà, khí chất cổ xưa lắng đọng không một ai có thể so sánh. Khi còn trẻ bà từng là họa sĩ, kỹ năng vẽ của Trình Vũ cũng do một tay bà dạy dỗ.

Lâm Giai Nhân nghe được động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Trình Vũ tựa hồ bà ngẩn người, ngay sau đó lại ôn hòa từ ái cười từ cong chân mày, bà vội buông bút vẽ đi tới, trong giọng nói lộ vẻ vui mừng:

"Bảo Bảo, sao con lại đây?"

Bảo Bảo là nhũ danh của Trình Vũ, từ nhỏ cha mẹ nuôi đã gọi cô như vậy.

Lâm Giai Nhân có chút kích động, đi đến trước mặt Trình Vũ, nhịn không được muốn nắm tay cô, chỉ là khi bàn tay giơ ra mới ý thức được điều gì, bà vội vàng dừng tay, hỏi:

"Con ăn cơm chưa?"

Trình Vũ nhìn động tác của mẹ nuôi mà lòng bồng khổ sở.

Trước sinh nhật 18 tuổi, bọn họ rất thân mật, chỉ sau sau đó cô cố tình xa cách cha mẹ nuôi, cho nên cô cũng có thể hiểu vì sao mẹ nuôi muốn tới gần nhưng không dám.

Sau khi chuyện năm đó phát sinh, Trình Vũ oán hận Trình gia bao gồm chính cả cha mẹ nuôi, chỉ là sau đó lại trải qua nhiều chuyện mới dần biết mình không hiểu chuyện thế nào, mặc dù tình yêu thương đó chỉ là chút tình cảm ký thác, mặc dù cô chỉ là con nuôi, nhưng từ nhỏ đến lớn xác thật họ cũng rất thương yêu cô, hơn nữa chứng kiến cảnh bố mẹ ruột lạnh nhạt sau này, cô càng thêm cảm thấy mình ngu ngốc cỡ nào khi cố tình làm ra chuyện nực cười như vậy.

Chỉ là khi đó có muốn hiếu kính cũng đã không còn kịp, cha nuôi đã qua đời, mà mẹ nuôi không quá mấy năm sau cũng tự sát vì đau khổ.

Hiện tại, Trình Vũ về lại mười năm trước, tuy không thể nào tận hiếu với cha nuôi, nhưng may mẹ nuôi vẫn còn, cô còn cơ hội báo đáp ân dưỡng dục này.

Trình Vũ hít sâu một hơi, tự nhiên giữ chặt tay mẹ nuôi: " Con ăn cơm xong mới lại đây thăm mẹ một chút, mẹ khỏe không? Có ai làm phiền mẹ không?"

Thân thể Lâm Giai Nhân cứng đờ, hiển nhiên là không nghĩ đến Trình Vũ sẽ chủ động thân cận, nhưng có thể nhìn ra được bà rất cao hứng, sắc mặt cũng tốt hơn không ít.

"Con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sống rất tốt, con cũng sống tốt là được." Lâm Giai Nhân kéo tay cô xuống lầu, vừa đi vừa nói: "Lúc trước con đi vội, cũng không cùng mẹ nói được mấy câu, con cùng Lục Vân Cảnh thế nào? Cậu ấy đối với con tốt chứ?"

Trình Vũ cười nói: " Anh ấy đối xử với con rất tốt."

Lâm Giai dẫn cô xuống dưới phòng khách ngồi xuống, lại dặn dò: "Nếu đã cùng cậu ấy kết hôn, vậy con đừng luôn bận bịu công việc, thay vì dành nhiều thời gian cho việc kinh doanh thì hãy quan tâm tới hôn nhân của mình hơn."

Trước kia, mỗi lần Lâm Giai gọi điện thoại, Trình Vũ đều trốn tránh nói đang bận công việc, thực tế cô cũng không bận, chỉ là tự tìm việc khiến mình bận, mượn cớ này trốn tránh Trình gia, trốn tránh Lục Vân Cảnh, trốn tránh cả chính mình.

"Đúng rồi, sao hôm nay con rảnh mà tới đây, nay cũng không phải ngày nghỉ." Lâm Giai Nhân lại hỏi.

Trình Vũ nói: " Con định từ chức, để tiếp nhận công ty của ba."

Lâm Giai Nhân tựa hồ có chút khϊếp sợ, nửa ngày sau mới hỏi: " Con...... Nghĩ kỹ rồi?"

Trình Vũ gật đầu, sau đó Lâm Giai Nhân thả lỏng, vui vẻ nói: "Con có thể nghĩ thông suốt thì tốt, cha con biết cũng sẽ rất vui vẻ."

Trên thực tế cha nuôi Trình Vũ là người được kỳ vọng trở thành người nối nghiệp cho Trình gia đời kế tiếp, chỉ là khi sinh nhật Trình Vũ ông ấy cũng từ chối mọi công việc liên quan đến Trình gia, sau đó tự mình mở nhà hàng, bởi vì có năng khiếu kinh doanh cho nên trong mấy năm buôn bán cũng không tệ lắm, đã mở chuỗi cửa hàng.

Chỉ là khi ông ấy rời đi, chuỗi nhà hàng để lại cho cô, nhưng cô không có để ý tới việc kinh doanh, liền thuê người quản lý thay.

Tính tình Trình Vũ quật cường, không muốn cùng Trình gia có một chút quan hệ, không muốn lấy gì của Trình gia, mãi nhiều năm sau cô mới chậm rãi hiểu được khổ tâm của cha nuôi.

Ông ấy muốn thoát ly Trình gia tự làm khổ mình ở bên ngoài kinh doanh, nhiều ít cũng là vì cô, bởi ông biết Trình lão gia tử công khai trước mặt mọi người thân phận của Trình Vũ, tất nhiên là không muốn Trình Vũ tiếp nhận sản nghiệp, cha nuôi vì để cho cô có con đường lui cũng muốn ở bên ngoài dốc lòng làm việc.

Cẩn thận hồi tưởng chuyện kiếp trước, những năm đó cô cũng không biết mình đang làm cái gì, cứ chết lặng qua ngày, mơ mơ hồ hồ sống, nếu có thể bình tĩnh tự hỏi bản thân một chút có lẽ sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy.

Trình Vũ nói cho mẹ nuôi một ít tính toán của mình, sau đó tới bàn thờ thắp nhang cho cha.

Trên bàn thờ là di ảnh cha nuôi đang cười hòa ái, cô nhớ khi còn nhỏ, cha ở bên ngoài bận rộn nhưng khi về nhà dù có mệt cũng sẽ cõng cô trên lưng bò khắp nhà.

Tuy rằng không có quan hệ máu mủ, tuy rằng cô chỉ là con nuôi, nhưng ông thực sự coi cô là con ruột để đối đãi.

Trình Vũ quỳ trước di ảnh ông, nước mắt rơi không ngừng, có rất nhiều lời muốn nói với ông, cô cảm kích, cô hối hận, chỉ là bây giờ không còn kịp nữa.

Cô hận mình không hiểu chuyện, hận vì mình cố ý xa cách khiến ông tổn thương, cô đùng là người ích kỷ, máu lạnh, bây giờ thứ cô có thể làm được chính là cầu nguyện cho ông ở trên trời có thiêng, tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này.

Khi Trình Vũ ở bàn thờ sám hối, Lâm Giai Nhân cũng trộm ở ngoài cửa nhìn, bà nhìn Trình Vũ gục đầu, vai nhẹ run rẩy, trong mắt bà ngập tràn đau lòng, cũng nhịn không được trộm lau nước mắt.

Thắp hương cho cha nuôi xong, Trình Vũ lại nói chuyện với mẹ nuôi trong chốc lát rồi tạm biệt bà.

Từ bên này muốn ra khỏi Trình gia phải đi qua hoa viên, trong hoa viên trồng nhiều bụi cây thấp bé được chăm sóc kỹ càng, từng bụi từng bụi sát bên nhau, tách đường trong hoa viên ra.

Giữa hoa viên có đình hóng gió phong cách Hy Lạp cổ, Trình Vũ từ đường sau lùm cây đi ra, trong lúc vô ý thì đập vào mắt là hai người trong đình, từ hậu viện đến cửa lớn tất nhiên phải đi qua đình hóng gió, cùng hai người đó gặp mặt là điều đương nhiên.

Trình Vũ dừng chân, có chút do dự.

Đối diện cô là anh em họ - Trình Phi, hiện giờ Trình Phi bắt đầu đi làm ở xí nghiệp Tiên Chanh, có thể là vừa từ công ty trở về vì vậy trên người anh ta vẫn còn mặc trang phục công sở, có lẽ mấy năm gần đây ở công ty làm việc cũng không tồi, nên trên người Trình Phi mang một khí chất hăng hái, hơn nữa nhờ diện mạo tuấn tú, chỉ một cái liếc mắt cũng làm cho mọi người không đỡ được loại mị lực này, nhưng dù thế, so với người bên cạnh anh ta vẫn còn kém cỏi.

Người kia mặc áo sơ mi ca rô sọc xanh xen trắng và quần dài màu tối, trông hấn sạch sẽ thoải mái, cả người đều tỏa ra tươi mát như gió xuân.

Hắn ta vẫn như trong trí nhớ Trình Vũ, anh tuấn tiêu sái, mỗi một chỗ trên người đều lộ ra người có giáo dưỡng quý tộc, dáng ngồi tiêu chuẩn, eo lưng thẳng tắp, nếu không động sẽ giống như bức tượng điêu khắc.

Hắn đang cùng Trình Phi thảo luận chuyện gì đó, trên mặt lộ ra ý cười, hắn vẫn luôn mang nét mặt ôn hòa như gió, tựa như lúc nào cũng ôn hòa hào phóng, làm người khác cảm thấy thân thiết, hắn tựa như ánh dương ấm áp trong mùa đông, khóe môi treo lên nụ cười nhợt nhạt là có thể đem sự buồn bực của đối phương thổi tan.

Đã từng, hắn đối với cô như vậy.

Hắn là Lục Thừa Duẫn, là anh cùng cha khác mẹ của Lục Vân Cảnh, cũng là người khi Trình Vũ nằm trên giường trị liệu chân gãy không thể dậy nổi đã trộm cùng người khác đính hôn, là mối tình đầu của cô.

" Cô ở chỗ này lén lút làm gì?"

Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh không có ý tốt đánh gãy suy nghĩ của cô, Trình Vũ thu hồi ánh mắt theo bản năng quay đầu nhìn lại đã thấy Trình Tư Mộng không biết từ lúc nào ở phía sau.

Trình Tư Mông khoanh tay trước ngực hơi hếch cằm nhìn Trình Vũ, đáy mắt không chút che giấu toát ra sự khinh miệt.

Cô ấy tóc ngắn, trang điểm nhẹ, áo tay rộng màu trắng kết hợp với váy bó sát người, quần áo phối trên người rất hợp, nghĩ cũng xuất phát từ danh gia, hơn nữa trên người còn đeo trang sức, chỉ liếc mắt một cái liền biết người này thân phận không đơn giản.

Mà Trình Tư Mộng bây giờ cũng là danh viện có lực ảnh hưởng ở Bắc Thành.

Tiếng Trình Tư Mông không nhỏ, tất nhiên cũng kinh động Trình Phi và Lục Thừa Duẫn trong đình hóng gió, hai người đó cũng thấy được cô, sau đó Lục Thừa Duẫn đi tới, Trình Phi cũng theo sát sau.

Trình Vũ cũng không muốn cùng những người này đối mặt, tạm thời không muốn tranh chấp với Trình Tư Mộng, cho nên cô nhàn nhạt liếc mắt một cái liền xoay người rời đi, mới vừa đi vài bước đã nghe Trình Tư Mông nói: "Đúng là đứa con gái xuất phát từ gia đình bình dân, chỉ có thể làm chuyện lén lút, sợ hãi rụt rè không lên được mặt bàn, một chút giáo dưỡng cũng không có!"

Trình Vũ quay đầu nhìn lại, Trình Tư Mông vẫn tư thế hai tay khoanh trước ngực, nhìn về phía Trình Vũ với ánh mắt khinh miệt mang theo vài phần đắc ý.

Mà Trình Phi cùng Lục Thừa Duẫn cũng đã tới gần, Trình Tư Mộng nói gì bọn họ cũng nghe được, chỉ là hai người cũng không nói gì thêm, Trình Phi giữ vẻ mặt xem kịch vui, còn Lục Thừa Duẫn lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Vốn dĩ, cô không muốn cùng Trình Tư Mông tranh chấp.

Cô nhìn Trình Tư Mông với ánh mắt cao cao tại thượng, cảm thụ cảm giác đem cô đạp dưới chân mình, cũng giống tước kia, khi thân phận của Trình Vũ bị vạch trần, tất cả mọi người chỉ thấy mỗi Trình gia đại tiểu thư kiêu ngạo tỏa sáng, bị hào quang của cô che mất thì ai có thể để ý tới Trình nhị tiểu thư? Trình Tư Mông từ nhỏ sống dưới bóng cô, vô cùng nghẹn khuất oán hận. Cho nên đến khi Trình Vũ bị vạch trần thân phận, nhị tiểu thư nghẹn tới điên người, muốn đem cuộc sống ra khỏi cái bóng của cô, điên cuồng đem tất cả ủy khuất, bất mãn phát tiết trên người cô, ức hϊếp chế nhạo cô là chuyện như cơm bữa.

Mà Trình Vũ trong một đêm mất đi tất cả, không có Trình gia để cô kiêu ngạo tỏa sáng, là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, một kẻ lai lịch không rõ, một thiên kim giả, cô cũng không còn mặt mũi mà kiêu ngạo, cho nên Trình Vũ thu hết mũi nhọn yếu ớt, chịu hết thảy.

Trình Tư Mông đại khái cũng thích cảm giác này, thích nhìn Trình Vũ từng cao ngạo bị cô ta đạp dưới chân, một câu cũng không dám nói cho thống khoái.

Nếu như mọi ngày, Trình Vũ có lẽ cũng chỉ sẽ yên lặng rời đi, mà Trình Tư Mông lại lần nữa tận hưởng sự sung sướиɠ khi đã kích cô.

Chỉ là hiện tại, đã trải qua sinh tử, biết sinh mạng mình chỉ còn lại tám năm.......

Nén giận, tiếp tục nghẹn khuất tùy ý để người khác dẫm đạp hết tám năm sao?

Không, cô không bao giờ muốn!