“Bằng Trình, anh nói là Hoắc Trì Viễn cưới Tề Mẫn Mẫn, còn có thể động vào tập đoàn Bằng Trình sao?” Âm thanh của Dương Nguyệt Quyên từ trong phòng truyền ra, Tề Bằng Trình không trả lời, hai người trong phòng bắt đầu trầm mặc.
Đứng ở cửa phòng bệnh, Hoắc Trì Viễn sâu xa khó hiểu nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn: “Nếu không chịu nổi kí©h thí©ɧ, hiện giờ cô có thể lựa chọn rời đi.”
“Trong lòng tôi đã đủ vững vàng.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt cao ngạo nói. Trải qua đêm hôm trước thất thân cùng với chuyện bị mẹ kế bới móc sáng nay, cô còn gì mà không thể chịu nổi?
Hoắc Trì Viễn hơi hất mày, thật sự nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của Tề Mẫn Mẫn, trong mắt quét xuống sâu thẳm. Anh đẩy cửa ra, cong môi mỏng, dẫn trước đi vào phòng bệnh.
“Ông Tề.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Tề Bằng Trình gật gật đầu.
“Nếu muốn kết hôn với con gái của tôi, không phải nên chữa lại sao?” Sắc mặt của Tề Bằng Trình tuy vẫn tái nhợt, xem ra đặc biệt suy yếu, nhưng cũng không chịu yếu thế, cường ngạnh nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Chữa lại?” Hoắc Trì Viễn không hiểu cười lạnh.
Tề Mẫn Mẫn đi vào, xác định là bản thân vừa nghe được một giọng điệu mỉa mai. Chú sao với ba không kém hơn được đến mười lăm tuổi đi?
“Ba, ba đừng cưỡng ép, hôn nhân này chỉ là nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.” Tề Mẫn Mẫn đi lên phía trước, một khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, kiêu căng nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên có chút chột dạ.
“Con gái quan trọng nhất là thanh danh, không được ly hôn.” Tề Bằng Trình kích động ngồi thẳng người.
Tề Mẫn Mẫn bị ba nói mà kí©h thí©ɧ, cô lên cao âm điệu, giọng gây sự chất vấn: “Ba, dì, hai người cũng biết con gái quan trọng nhất là thanh danh sao?”
Tề Bằng Trình áy náy nhìn con gái: “Tề Mẫn Mẫn… ba…hi vọng con hạnh phúc…”
“Hy vọng con hạnh phúc? Hy vọng con hạnh phúc, ba để cho dì hạ thuốc lên người con, sau đó dâng con cho người khác?” Tề Mẫn Mẫn đầy nước mắt nhìn ba mình. Không có một người ba nào hi vọng con gái mình hạnh phúc lại làm ra loại chuyện này. Hủy diệt sự trong sạch của cô, cô còn có thể hạnh phúc sao?
Tề Bằng Trình muốn xin lỗi, Dương Nguyệt Lụa lại cầm lấy tay của ông, sau đó sẵng giọng: “Nếu không có dì, con có thể gả cho người đàn ông giàu có nhưanh Hoắc đây sao? Tề Mẫn Mẫn, con đừng không biết cảm ơn!”
“Ngậm miệng! Tôi không nói chuyện với bà!” Tề Mẫn Mẫn trợn trừng mắt nhìn đối phương.
Dương Nguyệt Quyên bi thương che mặt, vừa khóc vừa nói: “Bằng Trình, em đối với Tề Mẫn Mẫn đều xuất phát từ nội tâm mà ra, mỗi ngày đều suy nghĩ làm cách nào để gả con bé vào chỗ tốt, anh xem, tấm lòng của em như thế mà còn bị coi là gì rồi, người ta vốn cũng không biết cảm kích em.”
Tề Mẫn Mẫn không biết nên mắng Dương Nguyệt Quyên như thế nào. Lần đầu tiên cô biết Dương nguyệt Quyên còn có thể lợi hại đến vậy, đổi trắng thay đen. Cô bi thương nói: “Đúng là xuất phát từ nội tâm! Bà xuất phát từ nội tâm thiết kế màn kịch để bán đứng tôi, sau đó vẫn còn tới kiếm tiền! Sao bà không đem bán Tiểu Lạc đi?”
“Con…con… con… đây là lời mà một người chị như con có thể nói ra miệng sao? Tiểu Lạc là em ruột của con1” Dương Nguyệt Lụa tức giận đến mức chỉ vào Tề Mẫn Mẫn, sắc mặt đen một mảnh.
“Dì, người phải nói là Tiểu Lạc là con gái của bà, cho nên bà không nỡ hại nó, bà liền hại tôi?” Tề Mẫn Mẫn lửa giận đầy mình.
“Bằng Trình, đều tại chủ ý ôi thiu này của ông, Tề Mẫn Mẫn liền đổ hết lên đầu tôi.” Dương Nguyệt Quyên thương tâm nằm úp sấp lên trước ngực Bằng Trình, không chú ý đến sắc mặt trắng xanh của ông, tay đang lặng lẽ băng bó ngực.
“Nguyệt Quyên, anh biết em bị oan.” Tề Bằng Trình nâng tay phải lên, ôm chầm lấy Dương Nguyệt Quyên an ủi.
Tề Mẫn Mẫn bi thương nhìn ba mình. Vốn dĩ cô còn không có dũng khí trực tiếp chất vấn ba, nếu Dương Nguyệt Quyên mở miệng, cô nhất định phải hỏi cho ra đáp án: “Ba, lời của dì nói là sự thật?”