Chương 26: Bày Sạp 2

“Hồi hương, rau thơm, cần tây, bạc hà, cây kinh giới,...” Lý Hà nói ra tất cả các thức ăn có mùi vị đặc biệt hết một lần, đứa trẻ ở bên cạnh yên lặng gật đầu: “Được, mẹ biết rồi. Lần sau nấu cơm sẽ chú ý.”

Cơm trưa cô đã làm mì sợi, vốn muốn xào nước sốt cần tây, sau đó đổi thành đậu hũ cà chua. Cậu bé ăn đến mức trên mặt đều là nụ cười, ăn xong đút nước cho cha, nhỏ tiếng lải nhải với anh.

“Cha, người mẹ này thật sự rất tốt. Bà ấy rất chú ý đến con, đối với cha cũng rất tốt. Xoay người đấm bóp cho cha cả ngày, còn đặt sữa bò cho bọn con uống.”

Lý Hà nghỉ trưa một chút, buổi chiều lại đi mua rau, trở về ăn cơm đi ngủ gói bánh bao. Họa Họa thương mẹ, ban đêm rất nhạy bén tỉnh lại muốn giúp đỡ.

“Trẻ con ban đêm không ngủ cho tốt sẽ không cao được.” Lý Hà rất bất lực với con gái, đứa trẻ này quá nặng lòng rồi. Thấy cô vất vả liền muốn giúp đỡ, Thẩm Huy ngủ một giấc đến trời sáng, đứa con gái này thì không thể ngoan ngoãn ngủ sao?

“Mẹ, con cũng giúp đỡ.”

Vừa nói Thẩm Huy ngủ sâu thì cậu cũng thức dậy rồi. Hai đứa trẻ đứng ở cửa nhà bếp, cô vừa vui vừa đau lòng. Đứa trẻ gia đình mồ côi cha mẹ có phải quá nhạy cảm rồi không, là sợ cô mệt đến mức không còn người nuôi bọn chúng sao?

Không, chắc chắn không phải. Thẩm Huy biết dưới danh nghĩa mình có bao nhiêu tiền, ở thời đại hộ vạn nguyên cũng hiếm, theo vật giá hiện giờ, với số tiền đó cậu nằm cả đời không làm cũng không cần lo lắng gì.

“Đều trở về đi ngủ hết đi. Mẹ là người lớn, người lớn không sợ cuộc sống không có quy luật này. Nhưng các con là trẻ con không thể như vậy, nếu không đứa nào cũng bị mẹ nuôi thành người lùn thì sao. Nghe lời, không nghe lời mẹ sẽ giận.”

Đuổi hai đứa trẻ về ngủ, cô tự mình nhồi bột gói bánh bao. Vừa gói vừa hấp, đợi sau khi hấp xong chuyển lên xe nhỏ bên ngoài. Một cái nồi lớn nấu sữa đậu nành, một nồi khác nấu cháo gạo kê.

Theo thường lệ năm giờ rưỡi đi ra sạp, đến bên ngoài sau khi dọn xong đại khái khoảng sáu giờ. Người đến bắt đầu thưa thớt, khoảng bảy giờ là đến giờ cao điểm, bán xong lại gần tám giờ. Thu dọn đồ đạc, đặt toàn bộ phiếu tiền trong túi mang theo bên mình.

“Mẹ ơi.”

Vừa quay đầu lại là con trai cô, cậu bé một mình trên đường, cô nhanh chóng kéo con trai đến bên cạnh mình. Thời đại năm tám mươi bắt đầu kế hoạch hóa gia đình, kẻ buôn người bắt đầu hung hăng ngang ngược, dẫn theo trẻ con phải cẩn thận. Thời kỳ này truyền thông không phát triển, mọi người đều không biết. Đợi chuyện này bùng nổ ra trong phạm vi lớn thì đã có rất nhiều người thất lạc con rồi.

“Con theo ai ra đây vậy?”



“Con tự đi. Hôm qua cha nói mẹ ở đây bán bánh bao, con muốn đến tìm mẹ.”

“Xin lỗi con, hôm nay mẹ bán xong rồi, đợi ngày mai… ngày mai đừng tự ra đây, quá nguy hiểm. Con đi tìm chị gái, mẹ để lại bánh bao trong nhà cho con.”

“Cho nên, con cũng có thể đi ăn sao?”

“Có thể.”

“Con biết, mẹ mới không phải không cần con nữa. Mẹ, cho mẹ cái này.”

Cậu bé móc từ trong ra rất nhiều tiền lẻ, trong đó còn có hai tờ một hào: “Cho mẹ.”

“Tiền ở đâu con có?”

“Bà nội và cha còn có các bác cho.” Cậu bé cười hì hì, đặt tất cả tiền vào lòng Lý Hà: “Mẹ, mẹ giữ hết đi, cái này rất ít, đợi con lớn rồi kiếm thật nhiều tiền cho mẹ.”

Lý Hà sờ đầu con trai, trong lòng không biết là mùi vị gì. Đời trước cậu bé cũng chưa từng nói lời này, nhưng cậu bé lớn lên vào thành phố, cùng cha ruột nhận nhau. Cô cảm thấy đứa con mình vất vả nuôi lớn đã bị người đàn ông đó gặt hái thành quả, đời này cô không muốn làm khó mình, cũng không làm khó con. Mọi người đều thuận theo tự nhiên đi.

“Được, mẹ đợi con lớn lên.”

Đặt con lên xe, cô kéo về nhà. Trong nhà vẫn còn lại hai cái bánh bao rau hẹ và đậu hũ, cậu bé vui vẻ ăn một cái. Ăn xong ợ một cái, cười với chị gái.

“Ngày mai em cũng muốn uống sữa đậu nành.”

“Được, chị gái để dành cho em.”