Chương 25: Bày Sạp 1

Nếu đã làm giấy phép kinh doanh phương diện thực phẩm, cô không chỉ có thể mở sạp nhỏ, sau này mở quán ăn cũng có thể. Lý Hà lúc này đã yên tâm, ban đêm chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu nhân bánh, hai giờ khuya thức dậy một mình bận rộn gói bánh.

Năm giờ rưỡi chạy xe ra sạp, trước đó đã từng nói chuyện này với hai đứa nhỏ, sau khi cô đi không bao lâu hai đứa trẻ đều thức dậy. Thẩm Hải đi lấy nước lau chùi cho cha, Họa Họa quét dọn vệ sinh.

“Bán bánh bao đây, bánh bao, sữa đậu nành nóng hổi đây.”

“Bán thế nào?”

“Một hào một cái.”

Đây là giá đại chúng, trước đây cô đã từng dò qua. Bánh bao thịt một hào năm, nhưng cô không mua được thịt, cho nên hôm nay toàn bộ làm đều là bánh chay.

“Đều là nhân gì?”

“Cải thảo, rau hẹ đậu hũ, cà rốt hành tây, hồi hương, tạm thời chỉ bốn loại này.”

“Cho tôi hai bánh hồi hương.”

Khai trương rồi, theo ánh sáng càng ngày càng sáng, người mua điểm tâm càng ngày càng nhiều. Đến bảy giờ, bánh bao, sữa đậu nành trong nồi toàn bộ đều đã bán hết. Nghe thấy người nói muốn mua, cô nói hết rồi, đầu cũng ngẩng lên.

“Ngày mai đến sớm…”

Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy chính là Phương Trung Thành, lời của cô nói được nửa chừng nuốt trở về. Người đàn ông nhìn cô cũng sững sờ một chút, mấy ngày nay anh ta đã nghe không ít lời đồn đại liên quan đến cô. Vì có thể ở lại thành phố, cô đã gả cho một người thực vật tên Thẩm Hải Dương.

Thẩm Hải Dương không kém anh ta bao nhiêu, hai người lớn lên cùng một khu. Từ nhỏ cùng đi học, lúc lên cấp hai vẫn còn cùng một lớp. Nhưng hai người họ không phải một loại người, cho nên mặc dù thấy rất gần nhưng thực tế không hề thân thiết, ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải.



“Chẳng phải nghe nói người cha ruột ở nước ngoài của Thẩm Hải Dương gửi về cho anh ta không ít tiền sao, đơn vị bọn họ còn sắp xếp công việc cho cô. Sao cô còn làm cái này?”

Tiền bán điểm tâm thức khuya dậy sớm kiếm được là tiền cực khổ, hơn nữa người của thời kỳ này đa phần không coi trọng làm buôn bán nhỏ. Công việc ổn định chắc chắn ổn định hơn so với cái này. Hai người đã ly hôn, anh ta nhìn cô tràn đầy thương hại. Vì ở lại thành phố, đời này của cô coi như đi tong rồi, một đời ở góa vô vị còn gánh vác gánh nặng như thế.

“Mua điểm tâm thì ngày mai nhân lúc còn sớm đến mua, hôm nay đã bán hết rồi.”

Lý Hà không trả lời câu hỏi trước đó của anh ta, hoàn toàn coi anh ta là khách hàng. Người đàn ông ngượng ngập, trong ánh mắt nhìn cô có sự thương hại. Cô cũng không quan tâm, cúi đầu thu dọn các thứ của sạp hàng.

Dọn sạp xong, cô chạy xe về nhà, hai đứa trẻ nhìn thấy cô trở về thì vui vẻ ra đón: “Mẹ, bọn con đã đút cơm cho cha rồi, bọn con cũng tự ăn bánh bao và sữa đậu này mẹ để lại rồi.”

Cô cười sờ đầu con gái, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Huy: “Bánh bao có ngon không? Thích nhân gì, ngày mai mẹ để lại cho mấy đứa.”

Cậu bé có chút lạnh nhạt, ngại ngùng: “Cái gì cũng được, đều rất ngon.”

Hai đứa giúp cô chuyển đồ xuống, Họa Họa cười vạch trần khuyết điểm của anh trai: “Anh trai không ăn hồi hương, con ăn giúp anh ấy.”

“Vậy sao?” Lý Hà quay đầu nhìn cậu một cái: “Không thích ăn gì nói thẳng với mẹ, mẹ để lại cho con thứ con thích. Con không nói mẹ cũng không biết, cuối cùng con đói mẹ cũng không biết là nguyên nhân gì đâu.”

Cậu cười ngại ngùng: “Chỉ là không thích lắm, thật ra thì cũng được.”

“Không cần miễn cưỡng bản thân. Con người đều có đồ mình không thích ăn, lúc không chọn được cũng hết cách. Nhưng hiện giờ trong nhà chúng ta đã bán cái này, con không cần chịu thiệt thòi. Không thích thì không ăn, thích cái gì mẹ làm cho các con.”

Họa Họa hùa theo: “Đúng vậy, mẹ nấu cơm rất ngon. Anh trai, anh thích cái gì thì nói với mẹ, không thích cái gì cũng nói với mẹ.”

“Được. Thật ra con… con chỉ là không thích ăn một số thức ăn có mùi vị đặc biệt nồng.”