Chương 12

Thấy con gái sợ hãi, cô tiếp tục khiến con bớt lo. Đi theo cô tái giá, con gái cảm thấy mình là con chồng trước, chắc chắn sẽ bất an.

“Đừng sợ, tóm lại mẹ đi đâu cũng sẽ dẫn con theo, con và mẹ vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Vâng, có mẹ ở đây, con không sợ.”

Cô bé gật đầu nhớ tới em trai, nhưng cô bé biết đây là chuyện của người lớn, cô bé không lo được. Nhớ em trai cũng không dám đi thăm, cũng không dám nói, sợ tăng gánh nặng cho mẹ.

Hai mẹ con đang nói, tiếng nói chuyện ở tây phòng càng lúc càng lớn, bên cô mở cửa nên nghe rõ mồn một. Chú họ, thím họ đang khuyên bà cụ, có lẽ khuyên không được cho nên thẹn quá hoá giận.

“Một khi chị chết, Lý Hà kia tra tấn Hải Dương đến chết, nhà này chính là của cô ta. Không biết mẹ kế như cô ta sẽ bắt nạt Huy Huy ra sao. Chị nói xem sao chị ngốc như vậy. Cô ta chính là vì căn nhà này, vì lợi ích mà Hải Dương dùng mạng đổi lấy.”

“Tôi bằng lòng.” Ba chữ của bà cụ khiến bọn họ giận mà thở dốc hổn hển, hồi lâu nói không thành lời. Sau đó bà cụ lại nói tiếp: “Trả số tiền kia cho ông ta đi, tôi và ông ta sớm đã cắt đứt quan hệ. Hai người có dự định gì, tôi biết, nói cho hai người biết, không có cửa đâu. Đừng hòng cậy Hải Dương nhà tôi mà trục lợi.”

“Chị dâu, chị xem xem chị đang làm gì? Anh em thật lòng…”

“Cút.”

Nhắc tới việc này, bà cụ liền đuổi người, thật ra mấy năm trước bà đã không lui tới gì với họ. Nhưng hôm nay mạng của bà sắp đến lúc tận, con trai như vậy, cháu trai còn nhỏ. Bà cần phải tìm người đáng tin cậy cho họ, nếu không chết sẽ không nhắm mắt. Hai vợ chồng này nhìn nhà họ giống như nhìn cái bánh lớn, chỉ chờ bà nhắm mắt là thao túng họ.



Ông ta là chú họ của Thẩm Hải Dương, nếu bà chết là mấy người này có thể làm chủ căn nhà này. Bạn bè, giúp việc, quan hệ nào cũng không đáng tin bằng nữ chủ nhân của gia đình này. Có điều nữ chủ nhân này không dễ tìm, bà tốn rất nhiều sức mới gặp được Lý Hà.

Tích cực, nông chuyển phi, nhà cửa, còn có tiền mà người nọ gửi bưu điện tới. Nhiều sức hấp dẫn như vậy, cái nào cũng không nhỏ, bà biết bọn họ sớm đã nhìn chằm chằm. Cho nên bà gắng chống đỡ tìm vợ cho con trai, may mà đã tìm được. Nếu không một khi bà chết, chú họ thím họ lợi dụng cha con họ là có thể làm ra mấy việc này.

Người thành phố có hộ khẩu, nhà nước sẽ cho bố trí công việc, cả nhà cũng có nhà ở, muốn dùng những thứ này hấp dẫn phụ nữ thành phố gả tới là tuyệt đối không thể. Có điều phụ nữ ở nông thôn cũng khó, suy cho cùng thì gánh nặng này quá nặng. Tuổi thanh xuân đời này của phụ nữ đều phải chôn vùi vào đó để vào thành phố thì không đáng. Chú họ thím họ cho rằng nhất định bà cũ sẽ không tìm được, không ngờ lại có kẻ ngốc nghếch nhảy vào hố lửa này.

“Này, ông nói xem nếu cháu dâu biết chuyện tiền thì có đến đòi chúng ta không?”

Người đàn bà ngồi ở yên sau xe đạp mở miệng hỏi, người đàn ông đang đạp xe cũng thở dài. “Bà cụ tìm đâu ra người phụ nữ như vậy, trông rất lợi hại. Nhà này vốn dĩ một người thực vật, một người sắp chết, một đứa thì nhỏ như vậy, hiện giờ có đứa cháu dâu như kia, vậy chúng ta còn được gì đâu?”

“Người phụ nữ chết tiệt, không biết nghĩ gì, vì chỗ ở mà lại gả cho một người thực vật. Lần này tốt rồi, chờ lúc anh ông về khẳng định sẽ tới đây trước. So với con trai con dâu, em họ như ông không đáng tin.”

“Bà cụ chết bầm, bản thân sắp chết thì chết đi, còn tìm một người phụ nữ như vậy vào nhà. Tôi đã đồng ý nông chuyển phi, tìm công việc cho đứa cháu trai bên ngoại, giờ lại để người phụ nữ này có được. Tôi ăn nói sao với em gái tôi đây?

Người phụ nữ này cũng là đồ ngốc. Chỉ mấy gian phòng thôi mà, thế mà lại đồng ý giao phó cả đời. Nếu Thẩm Hải Dương tiếp tục như vậy mười mấy hai mươi năm, cô ta nuôi hai cha con, mối làm ăn này lỗ quá rồi. Tôi chờ xem, chờ xem cô ta khóc như thế nào.”

“Ông nói xem liệu Lý Hà kia có chờ bà cụ vừa chết là khiến cháu trai ông đói chết, lạnh chết, dù sao cũng có rất nhiều cách chết. Đến lúc đó có được căn nhà miễn phí. Bắt nạt cho đứa con bỏ đi, cô ta không còn gánh nặng gì nữa.”

“Cô ta nghĩ hay lắm. Ông đây nhìn chằm chằm cô ta mỗi ngày, quyết không thể để cô ta có được đồ nhà họ Thẩm chúng ta miễn phí được.”