Chương 13: Bệnh Tình Thêm Nặng 1

Đãi tiệc xong, theo phong tục, Lý Hà đã là con dâu nhà họ Thẩm. Buổi tối vốn là bà cụ chăm sóc Thẩm Hải Dương, hiện giờ đổi thành cô. Ban đêm im ắng, cô nhìn túi nướ© ŧıểυ như bình thường rồi ngồi lên ghế ở bên cạnh.

Dưới ánh đèn, cô lẳng lặng đánh giá người người đàn ông này, anh nhắm chặt mắt, không nhìn thấy đôi mắt trông như thế nào. Chỉ thấy lông mày rậm, mũi cao thẳng, môi mỏng trông rất tuấn tú, cho người ta một loại cảm giác rất dịu dàng. Người này rất đẹp, đáng tiếc hiện giờ không có bất kỳ phản ứng gì.

Đây xem như là đêm động phòng, người khác ở bên ngoài không biết đang tiếc cho cô hoặc là chê cười cô như thế nào. Nhưng bản thân Lý Hà rất vui mừng, như vậy thật tốt, cô có thể tự mình làm chủ, muốn làm gì thì làm nấy.

Duỗi tay nghịch ngợm chọc chọc gương mặt anh: “Sau này tôi sẽ chăm sóc anh, đừng ngại. Hôm nay hai ta đãi tiệc rồi, anh xem tôi như vợ, hay như người chăm sóc đều được. Hiện giờ anh không thể chọn, đây là do mẹ anh chọn, nếu anh có thể khoẻ lại, đến lúc đó tự làm chủ cho mình, con người tôi thấu tình đạt lý, sẽ không gạt anh.”

Người trên giường đương nhiên không có phản ứng, cô múc nước, giặt sạch khăn lông, lau mặt cho anh, rồi lại cạo râu. “Một người đàn ông ngầu biết bao, nhưng không động đậy, không có da thịt, gầy quá.”

Vui vẻ sửa soạn sạch sẽ cho anh, cô cởϊ áσ thun ra, chỉ mặc áo ba lỗ bên trong, đi đến giường đơn mà ngủ. Có cô tới, nhà chính vốn tử khí nặng nề giờ bắt đầu bừng sức sống, dọn dẹp vệ sinh sáng sủa sạch sẽ, trong bếp đúng giờ truyền ra mùi thơm của đồ ăn. Đệm chăn và quần áo mùa đông đều lấy ra giặt rồi phơi trong sân, một cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Bạn nhỏ Thẩm Huy giúp cô lấy thau, ngây người chớp mắt một cái sau đó nhìn bốn phía, mở miệng kêu: “Mẹ, thau nè.”

Đứa nhỏ bỗng nhiên mở miệng, cô ngây người một chút rồi cười đáp lại. “Ngoan, đi chơi với em đi.”

Đứa nhỏ quay đầu lại nhìn bà nội, bà cụ cười với cậu, cậu xoay người gọi Họa Họa cùng đi chơi. Cậu sinh tháng giêng, Họa Họa sinh tháng chạp, hai đứa tuy cùng tuổi, thực tế cậu lớn hơn Họa Họa gần một năm.

Mấy hàng xóm thấy đứa nhỏ cũng đã sửa miệng, ai nấy cười cười với bà cụ. Cả nhà này cũng đáng thương, con trai vì công việc mà bị thương thành người thực vật, vợ ly hôn bỏ đi, đến con cũng không cần. Già, ốm yếu, bệnh, tàn tật, mang thai, nhà họ chiếm hết ba cái. May mà hiện giờ có người phụ nữ này…

Nghĩ đến đây, ánh mắt hàng xóm nhìn Lý Hà bắt đầu có vẻ thương hại. Tuy nói nhập hộ khẩu trong thành phố, nhưng gánh nặng này quá lớn. Một người vợ săn sóc chồng người thực vật, còn dẫn theo hai đứa con, cuộc sống sau này không dễ sống. Một tháng hơn hai mươi đồng tiền lương, gia đình khố rách áo ôm này cô khó mà đảm đương nổi.

Lý Hà cảm thấy hàng xóm trong viện đều rất hòa thuận, không biết mọi người đều đang thương hại cô. Cũng có người vui sướиɠ khi người gặp họa. Buổi chiều đi mua đồ ăn, gặp em gái nhà họ Phương dắt theo Phương Như Nhất ở trong ngõ. Đứa nhỏ trông ủ rũ, ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy hai người thì nhanh chóng chạy tới.

“Mẹ, chị.”



Đứa nhỏ hô to, chạy về phía hai người, một tay ôm đùi cô. Vốn đang mừng rỡ, sau khi nhìn thấy mặt cô, bỗng nhiên nước mắt rưng rưng.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy, sao không dẫn con theo? Mẹ, bà nội nói mẹ không cần con nữa, bà gạt con đúng không?”

Lý Hà ngồi xổm xuống lau nước mắt cho con, sau này sống cùng một khu đại tạp viện, con sẽ thường xuyên nhìn thấy cô. Lúc vừa trọng sinh, trong đầu cô đều là những lời ồn ào mà con trai nói với cô, cô tốn rất nhiều sức mới cưỡng ép lý trí của mình cắt đứt cuộc hôn nhân.

Tuy rằng sau khi ly hôn, con trai theo cha nó, nhưng cô là mẹ, mặc kệ có bất đồng gì với con trai, cô cũng không quên là cô đưa con trai đến thế giới này. Cô có trách nhiệm với con.

Hiện giờ đối mặt với khuôn mặt nhỏ non nớt, mỗi lần cô đều đến nhắc nhở bản thân phải lý trí, phải lý trí. Đừng làm việc bộp chộp, cuối cùng tổn thương chính mình, cũng tổn thương con cái.

“Mẹ cháu tái giá không cần cháu nữa, đã nói với cháu mấy lần rồi…”

“Câm miệng.”

Lời của em gái nhà họ Phương bị cô hung tợn cắt ngang, đưa tay ôm lấy con trai, sau đó đối mặt với khuôn mặt nhỏ của nó, mở miệng nói: “Cha và mẹ xa nhau rồi, chị theo mẹ, Nhất Nhất đi theo cha. Mẹ nói như vậy, con nghe có hiểu không?”

Đứa nhỏ ba bốn tuổi, cô cũng không mong nó có thể hiểu. Nhưng chuyện đã đến nước này, vẫn phải dùng hết khả năng dùng lời mà cậu có thể sẽ hiểu để giải thích.

“Xa nhau thì không thể để con đi theo mẹ sao?”

“Mẹ dẫn chị theo, con là con trai nên đi theo cha. Không phải con nói muốn học viết chữ sao, có thể bảo cha dạy con. Cha là sinh viên, không phải con vẫn luôn đòi cha sao?”

“Con, con muốn… Vậy được rồi, con để cha nuôi con.”