Chương 4: Biệt ly

Rất nhanh mọi người đã có bạn mới, lúc cùng nhau chơi, Tô Ngộ và Lâm Hằng luôn dính lấy nhau luôn khiến các bạn học phát triển sớm ồn ào. Có một lần Tô Ngộ đi theo Lâm Hằng và đám nhóc ban nhất nghịch ngợm trèo lên cây hái trộm đào, bị các chiến sĩ cảnh vệ bắt được. Mấy đứa con trai nhanh chóng chạy trốn, động tác của cô chậm chạp, lòng hoảng hốt, tay không giữ được trực tiếp từ trên cây ngã xuống, đầu bị đập vào đá lúc ấy máu không ngừng chảy ra.

Lâm Hằng vừa chạy vừa quay đầu nhìn mới phát hiện Tô Ngộ ngồi dưới đất khóc thành mèo con, anh không hề nghĩ ngợi lại chạy trở lại kéo cô lên lưng cõng cô tiếp tục chạy trốn, chờ đến khi bọn họ đuổi kịp các đồng bọn khác bị bọn họ vây lại trêu đùa: “ Trư Bát Giới đang cõng vợ!” Tô Ngộ cho mỗi người một cái đánh: “Tao là chị gái của cậu ấy!” Lại nhìn Lâm Hằng sắc mặt trắng bệch, trừng mắt nhìn vết thương trên đầu cô, giữ thân thể nhỏ của cô cõng lên lần nữa chạy hướng về phía phòng y tế.

Cảnh vệ nhanh chóng nhận ra hai đứa trẻ là Tô Ngộ và Lâm Hằng, ai làm thương con gái của thủ trưởng? Bẩm báo lên lên ban chỉ huy tiểu đoàn, hai người họ bị kêu đi viết bản kiểm điểm, nhân tiện đi nhận lỗi trước mặt cha. Lâm Hằng trở về nhà, bị cha anh cầm chổi lông gà đánh vào mông, vừa đánh vừa mắng: “Có gan trộm sao không có can đảm chạy? Có mất mặt không! Không hiểu sao lại không đưa con vào quân ngũ rèn luyện! Lại làm rơi dây xích vào thời khắc mấu chốt!” Lâm Hằng ôm cổ, hai mắt đỏ hoe, nhưng không rơi nước mắt cũng không cầu tha.

Tô Ngộ “Oa” lên khóc dọa sợ cha Lâm Hằng dừng tay. Cô thút tha thút thít khóc, nói năng lộn xộn giải thích Lâm Hằng vì cứu cô nên mới chạy trở lại. Tô Ngộ dù sao cũng là con gái trên đầu lại có khối băng gạc, cha cô cũng nhẫn nhịn nửa ngày chuẩn bị đánh mông cô, được mẹ Lâm Hằng duỗi tay ôm vào trong ngực trừng mắt với ông: “Lão Tô, ông dám động tay với con gái nuôi tôi.” Lâm Hằng bị cha Lâm kéo qua cởϊ qυầи ra kiểm tra vết thương ở mông, nghe cha anh hỏi: “Thật sự là anh hùng cứu mỹ nhân?” Anh phồng cái miệng nhỏ lên dũng cảm mà gật đầu lại bị cha anh mạnh mẽ xoa đầu: “Không hổ là con trai của cha!”

Buổi tối hôm đó hai người phá lệ được cho phép đến cửa hàng kem cục, bình thường loại hàng hàng xa xỉ không có hóa đơn phải mua bằng tiền mặt này liên hoan hay sinh nhật đều không có. Người lớn của hai nhà đều nói rằng kem cục không phải là cổ vũ bọn họ đi trộm đào, cũng không phải là bồi thường vì bị đánh, là vì thưởng cho Lâm Hằng vì nghĩa hi sinh và Tô Ngộ thành thật thú tội.

Trên bãi cỏ ngoài cửa hàng kem Tô Ngộ để chiếc bát nhựa đựng kem sang một bên, đưa tay nhẹ nhàng mà chạm vào mông Lâm Hằng: “Có còn đau không?”

“Nam tử hán đại trượng phu, bị chổi đánh hai cái vào người có tính là cái gì!” Lâm Hằng khinh thường nhìn lại quay đầu hỏi cô: “Còn chị thì sao? Lớn như vậy cũng là lần đầu bị cha đánh đúng không?”

Tô Ngộ vô cùng ủy khuất gật đầu.

Lâm Hằng đột nhiên vòng tay ra sau lưng cô, nằm xuống hôn lên eo cô “Chụt” một cái, vẻ mặt đắc ý: “Ừm, có thể trị bách bệnh.!”

Lúc ấy Tô Ngộ vô cùng ngốc còn cảm động đến không thể ngừng. Bài học xương máu sau này dạy cô, Lâm Hằng tên này còn ác hơn cha cô nhiều, mỗi lần muốn cô ở đằng sau bàn tay không ngừng đánh cô, cho đến khi nhìn rõ hai mảng đỏ trắng mới dừng tay. Đánh đủ rồi lại hôn cô cho cô miếng táo ngọt.

Những ngày tháng thiếu niên không lo không nghĩ ở trong Thánh Đấu sĩ đại chiến Transformers, Sailor Moon chậm rãi trôi qua trên gương mặt của họ. Cha Lâm Hằng điều động công tác giống như là từ trên trời bất ngờ có mưa đá rơi xuống, khiến cho Tô Ngộ lạnh thấu tim. Cô vô cớ giận dỗi Lâm Hằng, làm lơ anh, nhìn thấy anh đi theo sau cô vâng vâng dạ dạ không biết làm cái gì cô còn gân cổ lên mắng anh: “Đi đi, sau khi chuyển nhà sẽ không bao giờ nhờ cậy cậu nữa!” Nói xong nước mắt ào ào tuôn ra.

Mẹ Lâm ôm Tô Ngộ nước mắt nước mũi giàn dụa, nói một câu: “Tâm can bảo bối” vô cùng luyến tiếc.

Mẹ Tô cho Lâm Hằng một đống bánh quy nén được gói trong báo, viền mắt hồng hồng dặn dò anh: “Ăn xong rồi thì gọi cho dì, dì gửi cho con một ít nữa.”

Một ngày trước khi đi là ngày quân khu tiêm vacxin phòng bệnh cho các bạn nhỏ. Thời điểm này mỗi năm đều là cảnh tượng gà bay chó sủa. Các bạn nhỏ sợ đau, quấy khóc không muốn tiêm, người lớn đều có công việc bận rộn không có thời gian đi tới theo dõi. Quân y phải tìm các chiến sĩ đến hỗ trợ, chặn ở cổng trường giống như diều hâu bắt gà con, vồ lấy rồi đè xuống, đánh xong trông nom mấy đứa trẻ khóc nháo đợi đến lúc tiêm.

Tô Ngộ ăn vạ ở trong phòng học không chịu đi ra, Lâm Hằng đến đây kéo cô lên,nắm chặt tay cô: “Đừng sợ, đau thì cấu em.”

Hôm đó Tô Ngộ cấu tím cả tay Lâm Hằng.

Hôm đó, Lâm Hằng lấy mười phiếu đá đã tích góp ra dặn dò Tô Ngộ: “Mỗi lần mua thì mua hai cây không cần phải tiếc.”

Hôm đó, Tô Ngộ tay đấm chân đá Lâm Hằng, vừa đánh vừa khóc: “Về sau ai cùng chị lấy bánh bao, đi câu cá? Về sau xe ba bánh của chị lún bùn ai giúp chị nâng lên? Về sau có người bắt nạt chị, ai bảo vệ chị?”

Lâm Hằng nghiêng trái nghiêng phải tránh Thập Bát Trảm Long Chân của cô: “Chị, chị là con gái của thủ trưởng, ai dám bắt nạt chị?”

Sau đó cánh tay lại bị véo tím một mảng.

năm học cấp hai Tô Ngộ thường đến căn nhà lớn mà Lâm Hằng ở, sững sờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa khóa chống trộm. Số điện thoại của nhà mới Lâm Hằng còn được viết trong sổ liên lạc của nhà cô. Nhưng cô cảm thấy không có việc gì gọi điện thoại cho anh, nhỡ đâu cậu bé kia lại nói một câu: “Tô Ngộ? Là ai vậy? Cô nhập sai số rồi!” Rất xấu hổ!