Chương 25: Say rượu

Quán bar nhỏ ở đầu phố.

Ánh đèn rực rỡ, đám người ồn ào.

Khoe khoang, ca hát, la hét, tất cả đều giống như trong ký ức, hỗn loạn nhưng tràn đầy hơi thở ấm áp của con người.

Tô Ngộ say rồi, hai má cô đỏ ửng, ngã trái ngã phải mà vẫn còn uống bia. Vài chai bia rỗng bị cô ném lung tung ở trước mặt.

Dương Lộ Lộ ở một bên che một bên tai lại đi gọi điện thoại, tạp âm xung quanh quá to, cô cũng không có biện pháp gì đành phải nói to: “Này này, dì ơi… Đúng đúng đúng,là cháu… Đúng vậy, chúng cháu đang ở cạnh nhau… Mấy người bạn tụ tập… Đúng vậy, đều là người trẻ tuổi…Vâng lần sau lại tới thăm dì… Vâng, mẹ cháu nhắc đến dì mãi… À, điện thoại của cậu ấy hết pin rồi… Không phải, cậu ấy bây giờ đang ở trong WC… Nếu không chấu đưa điện thoại qua cho cậu ấy…Vâng, cháu nhất định sẽ nói cho cậu ấy…Được được được, hẹn gặp lại dì!”

Cúp điện thoại, chọc Tô Ngộ một chút: “Mẹ cậu nói Lưu Minh Thú cùng với người giới thiệu phản ảnh cậu đối với chuyện tình cảm không nghiêm túc, mẹ cậu đang muốn tìm cậu tính số đấy!”

“Cậu nghe mẹ tớ!” Mồm miệng Tô Ngộ đã không còn rõ ràng: “Không phải lần đầu tiên đem sĩ diện ném đi trong buổi xem mắt!”

Lý Xuyên dập tắt điếu thuốc trong tay, hướng về phía Lâm Hằng ở phía đối diện nói: “Chuyện của hai người cũng nên nói cho bố mẹ biết đi?”

Lâm Hằng ôm Tô Ngộ vào trong ngực, ngồi lên trên đùi anh, mỗi phút đều không buông ra: “Em ấy còn chưa nói có hay không tha thứ cho tôi!” Anh một bên nói một bên tay chân nhanh nhẹn bóc tôm hùm đất, đem con tôm đã được bóc xong vào trong nước sốt, mỗi một cái anh cũng không ăn, toàn bộ đều đút cho cô.

Dương Lộ Lộ đánh Lý Xuyên một cái: “Nhìn chồng người ta đi!”

Lý Xuyên một bộ cái trắng vô tâm: “Ghen tị sao? Anh cũng đi ra nước ngoài mấy năm?” Dương Lộ Lộ giậm chân, mới xấu hổ mà thè lưỡi: “Không phải, ý em không phải như vậy. Lâm Tử không phải có tâm sự khó nói sao!”

Tô Ngộ bỗng nhiên túm lấy cổ áo của Lâm Hằng, mắt hạnh trợn lên: “Anh…Anh là đồ khốn! Em ở trong lòng anh không đáng tin cậy như vậy sao? Anh xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho em! Em không chịu nổi? Ai cũng không nói thật với em! Hu hu hu…các người đều là đồ khốn!” Một bên nói một bên dùng tay phủi đi, thiếu chút nữa đều làm cho đồ vật trên bàn đổ vỡ."

“Chị Tô, tôi tôi tôi…tôi là bị ép buộc, đồng phạm, đồng phạm, không phải là chủ mưu!” Lý Tam liều mạng vội vàng tìm đường trốn cho mình.

Dương Lộ Lộ đã sớm vỗ bàn đứng lên, chống eo cho thấy lập trường của cô ấy: “Sao tôi một chút cũng không biết! Tôi nói cho cậu biết Lâm Hằng, nếu không phải là thấy cậu nửa đời sau chút nữa đều phải ngồi trên xe lăn thì giao tình giữa hai chúng ta cũng coi như là kết thúc rồi!”

Lý Tam lôi kéo cô ngồi xuống: “Vợ à, vợ à, ngồi xuống ngồi xuống, em đứng cao quá anh hoa mắt.”

“Đánh rắm! Em có 1m58, hoa mắt cả nhà anh!”

“Em xem em xem, yểu điệu thục nữ, nói chuyện sao có thể thô tục như vậy!”

“Lý Tam bản lĩnh của anh không nhỏ, man thiên quá hải (giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn), anh rất có năng lực nha!”

“Không phải, cái này không phải ảnh hưởng mà người vợ thông minh của anh mang đến sao! Cái này có phải là gần đèn thì sáng đúng không ~”

“Anh được đó còn dám mắng em! Ai là heo?”

“Anh anh anh. Là anh!”

……………

Lâm Hằng mỉm cười nhìn cặp đôi ở đối diện, mặc kệ cho Tô Ngộ hết đấm rồi lại đánh lên người anh, lớp trang điểm ở mặt đều bị nhòe bị, đều cọ ở trên áo sơ mi trắng của anh. Anh đau lòng, ôm chặt cô: “Nha đầu, chúng ta về nhà thôi.”

Bị rượu gỡ xuống lớp áo giáp bên ngoài Tô Ngộ phá lệ mà có vẻ nhu nhược, vẻ sắc sảo cố ý được cô hiện ra với người khác lúc này đã biến mất. Ngồi ở trong xe Lâm Hằng, tay chống cằm, đôi mắt như sao sáng, vẫn luôn nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn tú ngồi trên ghế lái mà cười ngây ngô.

“Lâm Hằng?”

“Hửm?”

“Lâm Hằng?”

“Anh ở đây.”

“Là anh thật sao?”

“Là anh thật.”

“Anh đừng có không cần em…Em rất nhớ anh…Hu hu hu hu…”

Bản cười ngây ngô của Tô Ngộ đã bị thay thế bởi bản nức nở, khóc làm cho trong lòng Lâm Hằng căng thẳng.

“Anh sao lại không cần em được? Đồ ngốc! Là anh không tốt, đều là anh sai!” Lâm Hằng dừng xe lại, tắt máy, nghiêng người lại đây, cởi đai an toàn của Tô Ngộ ra, ôm cô qua: “Cột sống và hai cái đùi, tổng cộng có 17 cái đinh thép, lúc trời mưa eo sẽ đau không thể trượt tuyết, cưỡi ngựa, lướt sóng, em còn muốn tôi không?”

Trả lời lại anh chính là đôi môi ướŧ áŧ của cô.

Nụ hôn nồng nhiệt đã lâu đã khơi lên ký ức mà hai người chôn sâu ở đáy lòng mấy năm nay, rối rắm, thống khổ, miễn cưỡng đều biến thành động tác của cơ thể rực lửa.

Lâm Hằng ấn xuống nút điều chỉnh góc độ ghế dựa, chưa kịp đợi nó bằng phẳng, Tô Ngộ đã chủ động câu lấy cổ anh. Cô đột nhiên hành động, Lâm Hằng chưa chuẩn bị thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, đè xuống Tô Ngộ. Anh nhanh chóng dùng tay đỡ lấy phía sau lưng của cô, chặn lực tác động nghiêng của hàng ghế phía sau.

“Đầu heo, anh cấu em một chút.” Tô Ngộ ngẩng mặt lên, lông mi còn dính nước mắt ướŧ áŧ: “Em có phải đang nằm mơ hay không.”

“Nha đầu…” Hốc mắt Lâm Hằng cũng đỏ lên: “Không phải là mơ, anh thật sự đã trở về.”

Lâm Hằng làm sao có thể cấu cô, ngược lại dùng cách khác chứng minh rằng anh thực sự tồn tại.