Chương 24: Lý do

Lâm Hằng một thân vest xám phẳng phiu, cả người đều trông giống như một tinh anh trong giới thương nghiệp, nhưng cổ áo lại không đeo cravat,tay áo sơ mi được tùy ý xắn lên, thậm chí còn che đi một phần tay áo vest, là một bộ đẹp trai không có chuyện gì.

Anh ngang ngược của anh từ trước đến nay không kiềm chế được lại phản chiếu thật sâu trong mắt Tô ngộ, tràn đầy vẻ áy náy xin lỗi.

Mấy năm nay đều ấm ức cô.

Tai nạn xe 5 năm trước, anh bị bác sĩ thông báo tỷ lệ có thể đứng lên chỉ có 15%, bố mẹ anh cũng bay đến Anh để chăm sóc anh cũng ôm đầu khóc lóc.

Nếu lúc ấy anh không cúi đầu nhặt đồ rơi dưới ghế lái, tầm mắt anh cũng sẽ không rời khỏi đường mà khác biệt 0.5 giây kia làm cho anh không mất lái mà tránh được chiếc xe 18 bánh kia đang lao tới.

Chính là chiếc nhẫn cầu hôn anh tích tiền làm thêm để mua cho Tô ngộ!

Tuy rằng chỉ là viên kim cương ba cạnh nhỏ, nhưng anh biết cô nhóc sẽ vui đến không ngừng cười nhưng bên ngoài miệng còn phải oán trách anh không ngừng “Đắt quá đi! Anh đi làm cực khổ như vậy lấy tiền này đi ăn một bữa cơm ngon không phải tốt sao! Lãng phí.”

Ngày hôm đó, cách ngày anh định về nước nửa tuần.

Anh năm nỉ bố mẹ giữ bí mật, lại làm bộ không có chuyện gì mà muốn chia tay cùng cô, không muốn làm chậm trễ hạnh phúc của cô.

Mẹ Lâm lần đầu nhìn thấy con trai to cao của mình khóc đến đứt từng khúc ruột gan như vậy, nắm chặt chiếc nhẫn đang lóe sáng trong tay.

Tạm nghỉ học một năm, bốn năm phục hồi chức năng, Lâm Hằng từ người đi xe lăn đi học đã tự mình bước đi đến bục lễ tốt nghiệp MBA.

Anh trộm liên lạc với Lý Xuyên, chỉ muốn biết tình hình của Tô Ngộ ra sao. Anh sợ mẹ anh không dám nói tình hình thực tế cho anh.

Sau khi Lý Xuyên trải qua kinh ngạc, tận chức tận trách mà trở thành nằm vùng phản bội cả vợ của mình. Tính tình kia của cô ấy nếu biết cậu ta hợp tác với Lâm Hằng chắc chắn sẽ không chút lưu tình mà đánh anh. Cái này cùng quá mất thể diện của cảnh sát nhân dân!

5 năm, trải qua vô số lần phẫu thuật, vô số lần trị liệu trị liệu vật lý, Lâm Hằng cắn răng chịu đựng, cảm thấy bản thân mình không chịu được nữa thì sẽ lén xem những bức ảnh của Tô Ngộ mà anh lưu trong máy.

Mẹ anh nhìn anh rơm rớm nước mắt không dám nói cho Tô Ngộ.

5 năm, Tô Ngộ ngoài mặt vẫn luôn không tim không phổi, nhưng sau lưng lại có thể nhìn chằm chằm màn hình đen lạnh lẽo của máy tính chưa khởi động trong một hoặc hai giờ. Trước khi Lâm Hằng xuất ngoại có mua cho cô một bộ đồ thể dục, hai bên đã bị cọ đến sờn nhưng vẫn còn được treo trong tủ quần áo của cô.

Lý Xuyên cau mày nhìn cô nhưng cũng không dám nói cho Lâm Hằng biết.

Ngày mà Lâm Hằng kết thúc quá trình phục hồi trị liệu, có một y tá xinh đẹp đã đưa hoa tươi và để lại card ghi số điện thoại của mình. Anh khách khí mà lịch sự từ chối.

Mỗi lần Tô Ngộ đi gặp mặt những người mà mẹ cô sắp xếp cũng có người muốn để lại số điện thoại cho cô. Tất cả đã khiến cô không chút khách khí mà bỏ chạy với tinh thần “Cùng chiến đấu với em vô cùng vui sướиɠ”.

1825 ngày, anh một người, cô cũng một người.

Năm nay, cuối cùng Lâm Hằng đã lấy được giấy thông hành của bác sĩ cho phép anh trở lại với sinh hoạt bình thường và trở về đất nước đến đế đô để xây dựng sự nghiệp. Vừa mới mở công ty của mình còn chưa nghĩ ra cách tốt để đi gặp Tô Ngộ chịu đòn nhận tội, hôm nay đã nghe được tình báo của Lý Tam nói về chuyện này của cô.

Trước tiên Lâm Hằng đến đây nằm vùng, vốn định bọn họ nếu quá hợp nhau anh trực tiếp nhảy ra quấy rối, không nghĩ tới sau khi nghe xong miệng lưỡi chua ngoa của Tô ngộ không ngừng đâm chọc đối phương, chính mình nghe xong cũng cảm thấy giống như đang nghe tướng thanh (kinh kịch).

Anh xoa xoa đỉnh đầu Tô Ngộ một cái: “Nha đầu...” đột nhiên bị nghẹn lại, không đợi cô trả lời, xoay người đổi để tài, xoay người đi ra ngoài nhận điện thoại: “Cậu lại đây đi, tôi cùng cô ấy gặp mặt rồi.”

Người nằm vùng hiển nhiên đang đánh du kích ở vùng bên cạnh, không quá hai phút đã xuất hiện ở trước cổng vòng của Mcd.

Tô Ngộ liếc mắt một cái liền thấy hắn, mặt đen giống như sắp nổi mưa bão sấm chớp, đừng lên một tiếng “Cạch” và muốn rời đi.

“Hai người hợp tác với nhau chơi tôi một ván?!”

“Không phải, không phải, nha đầu, em nghe anh nói. Là anh không đúng, em nghe anh giải thích đã!” Lâm Hằng giữ chặt cô lại, bộ dáng liều mạng không muốn buông tay.

“Anh muốn đi thì đi, muốn về thì vì! Lúc trước chia tay tôi cũng là anh, hôm nay người giống như xác chết sống lại xuất hiện là xong sao?” từng giọt nước mắt đọng trên mí mắt của Tô Ngộ “lạch cạch” mà chảy xuống.

Thực không có tiền đồ!

Tô Ngộ trước kia đã cho mình vô số mũi tiêm dự phòng, nếu một ngày thấy Lâm Hằng thối tha này nhất định sẽ vênh váo tự đắc, trang điểm vô cùng đẹp, cả mặt đều là: “Bà đây sống tốt hơn anh”. Tốt nhất còn có thể thấy bụng bia Địa Trung Hải của anh, một ông trung niên mặt đầy dầu mỡ, nhìn anh vô cùng tàn như vậy!

Nhìn gương mặt này đã nhìn vô số lần trong đầu, cánh tay bị anh liều mạng lôi kéo, xương cốt vất vả mới vun đắp lên lặng lẽ mà bị quăng đến tan nát, những giọt nước mắt tủi thân tích ở trong lòng mấy năm nay cứ ào ào chảy ra giống như vỡ đê.