Chương 19: Nghỉ đông

Vài trận gió Tây Bắc như vậy, đế đô cũng tính là ổn định, mùa đông cũng ra dáng mùa đông.

Đường to bên ngoài, đường cũng bị đông cứng; người đều gầy, co lại. Máy năm nay kiểm soát độ ô nhiễm không khí cũng tốt lên, thời điểm trời nắng bầu trời rất trong xanh. Cây cối mùa đông ở miền Bắc cũng khác với miền nam, lá cây rụng hết chỉ còn lại mỗi cành cây, anh mặt trời chiếu qua sạch sẽ, tuy phơi không thể ấm áp nhưng xung quanh sáng lên trong lòng nhìn thấy cũng thích thú.

Nghỉ đông ở gần cuối năm.

Những con phố ngày thường nhộn nhịp đông đúc trở nên vắng vẻ theo những con người rời đi trở về ăn tết nhìn có thêm trống trải, hiếm khi mới không kẹt xe.

Tô thủ trưởng quyết định nghỉ hưu trong quang vinh vào năm nay, rất nhiều đồng đội cũ và đồng nghiệp cũ tới chúc mừng ông.

Cái gì mà chiêu đãi ở nhà ăn cao cấp ông đều không hứng thú, chỉ nghĩ mời nhà các bạn bè tới ăn lẩu thịt dê đơn giản ở nhà.

Nhà Lâm Hằng cũng tới đây, ba anh cầm đến một lọ Mao Đài 50 năm, trong phòng ăn uống linh đình, các nam nhân hùng hồn nói mà uống rượu.

Những người phụ nữ ở phòng khác đại khái là cắn hạt dưa và buôn chuyện.

Trong phòng khách là mấy nhóc con đang chơi game, Lâm Hằng ngồi ở bên cạnh bọn chúng quơ chân múa tay chỉ đạo chúng.

Tô Ngộ bị mẹ cô gọi một tiếng, đi vào trong bếp giúp đỡ, một bên bận rộn cắt đậu phụ lạnh, rửa ngải cứu, một bên nghe mẹ cô kể chuyện bát quái mấy nhà mà vừa mới nghe được .

“Tam doanh trưởng coi như già rồi còn có con, kia vô cùng đau a, mỗi ngày con đều trèo lên trên cổ a!” (là sao zợ)

“Con của bác sĩ Lưu kia đều chạy theo mấy thói hư tật xấu theo đuổi idols, con nói xem lớn lên mấy idols Hàn quốc kia có cái gì tốt đẹp?”

“Mã Tiểu Hoan, con gái Mã thúc hối tiều học ngồi cùng bàn với con một học kỳ, tháng sau sẽ đẻ con. Con nói một chút, Mã thúc của con trẻ tuổi nhất ở đây nhưng lại là người lên chức ông ngoại đầu tiên, chỗ nào nói rõ lí lẽ vậy!”

Tô Ngộ hoàn toàn là nghe vào tai này ra ở tai kia, cho đến khi nghe được lời lảm nhảm mẹ cô ở sau:

“Mẹ nuôi con vừa nói với mẹ, con trai của bà ấy được trường đề cử học 2+2, muốn đi đại học Altai (này trường của Nga mà :))?) hoặc Aldeen ở Anh Quốc! Con lớn rồi không thể giữ lại, đi rồi không biết có trở về hay không!”

Tô Ngộ như là nghe được tiếng sét đánh trong ngày nắng, một nằm mì sợi trong tay “Bang” một tiếng rơi xuống đất:

Lâm Hằng muốn xuất ngoại sao? Cư nhiên không nói cho cô!

“Ai mẹ nói về sau đứa nhot này, trong tay như vậy không ổn đâu! Mai sau đi đến nhà bố mẹ chồng giúp đỡ đều làm cho người ta chướng mắt……” Mẹ Tô không nhìn thấy sắc mặt biến sắc của cô, còn quở trách cô.

Tô Ngộ đem giọng nói của mẹ cô bỏ qua sau đầu, xoa xoa tay đi ra khỏi phòng bếp, đi tới phòng khách, nhân lúc mọi người không chú ý lôi kéo tay áo Lâm Hằng đi ra ngoài ban công.

“Anh muốn đi nước anh? Tính toán giấu em đến bao giờ?”

“Là mẹ anh nói ra đi!” Lâm Hằng thở dài “Không tính toán giấu em, anh còn chưa có quyết định được sao!”

“Vì cái gì mà không nói cho em?”

“Em không muốn anh đi anh liền không nộp đơn.”

“Đều đi đi, không có chuyện gì liên quan đến em!” Trong lòng Tô Ngộ không thoải mái, ngoài miệng còn cậy manh: Cô là loại phụ nữ không có tiền đồ vậy sao! Làm vật nặng kéo chân anh ở phía sau sao?

“Sau khi học xong anh liền quay lại.” Lâm Hằng làm bộ muốn ôm cô nhưng bị cô tránh né.

“Đều đi đi, không có chuyện gì liên quan đến em!” Tô Ngộ vẫn là bộ dáng không bạo lực, thái độ không hợp tác.

“Như thế nào, anh còn chưa đi mà em không cho anh chạm vào?” Lâm Hằng nhíu nhíu mày.

“Anh muốn cho bố mẹ em và bố mẹ anh nhìn thấy?”

Vừa dắt lời, trong phòng liền truyền đến giọng nói của ba anh “Tiểu tử đừng có trốn ở ban công trộm hút thuốc!”

Tô Ngộ đẩy anh một cái “Mau đi vào đi, em cùng anh đi vào.”

Nồi lẩu bằng động bốc khói trắng xóa, trên đĩa xếp những miếng thịt dê mỏng như tờ giấy thành tháp ống cao, vài đĩa đậu hủ nam đậu hủ bắc đậu phụ lạnh, rau xanh đưỡ rửa sạch sẽ óng ánh bọt nước chờ bị bỏ vào trong nồi lẩu.

Hàng loạt đĩa tương vừng, rau hẹ hoa, sốt đậu đều bị mọi người pha trộn thành màu đậm hay nhạt trong tiếng ríu rít của mọi người, nói một cách thời thượng thì là “Pha chế theo cá tính riêng”.

Dạ dày Tô Ngộ bỗng nhiên đau lên, một miếng cũng ăn không vào.

…………………………

Cái gì gọi là bạn bè tốt, chính một người có thể tùy ý tránh bị phát hiện nói dối. Không lâu, Dương Lộ Lộ dựa theo chỉ thị âm thầm của Tô Ngộ, tới nhà tìm cô lấy cớ ra ngoài cùng cô mà xin phép bố mẹ cô cho cô tối nay ở lại với cô ấy. Chân trước hai người các cô vừa nhận được thẻ phòng khách sạn, sau lưng Lâm Hằng tới rồi, không cần hỏi Lý Xuyên chính là lá chắn.

Một đêm này, Lâm Hằng đặc biệt hung hăng với Tô Ngộ, lời nói tán tỉnh thiếu hơn so với bình thường. Anh không biết mệt mà liên tục xỏ xuyên qua cô, thẳng đến lúc cô khóc đỏ cả mũi, nằm trên ngực anh mơ màng sắp ngủ.

Lâm Hằng nhìn Tô Ngộ kiệt sức có chút tự trách nhưng rất nhanh đã bị du͙© vọиɠ lấp đầy đầu óc.

Cô thuộc về anh, anh muốn đánh dấu mình lên cô.

Anh muốn “Bay đến càng cao” nhưng là lại sợ, sợ anh đi rồi cô cũng sẽ rời đi.