Chương 10

Sống trên đời bao nhiêu năm, rốt cuộc Taehyung cũng phải trải qua điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm trong đời. Đó là cùng với nam nhân khác phát sinh quan hệ xá© ŧᏂịŧ.

Thời điểm cuộc hoan ái bất đắc dĩ kia kết thúc, Taehyung đã lập tức đuổi thiếu niên tóc vàng ra ngoài rồi tự nhốt mình dưới vòi nước lạnh cả đêm. Dưới làn nước ấy, chỉ mong cái lạnh có thể cuốn trôi tất cả những ý nghĩ điên rồ nhất trong đầu hắn ban nãy, rằng hắn muốn thêm, muốn có được nhiều hơn thế nữa.

"Mẹ kiếp!"

Taehyung gầm lên, tự mình ôm đầu, tự mình dày vò dưới cơn lạnh buốt. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, tấm lưng to lớn cũng khẽ run lên. Đó chính là loại cảm giác khó chịu nhất trên cõi đời này, rằng nỗi sợ to lớn nhất chính là bản thân mình. Hắn không phải là người như vậy, hắn không thể có cảm giác với nam nhân, hắn không thể chỉ vì một nam nhân đang động tình mà cương lên, cũng không thể chỉ vì mấy hành động táo bạo của nam nhân khác mà bắn... Nhưng đáng tiếc, cái gì cũng đều xảy ra rồi và hắn thì không thể tiếp tục phủ nhận điều đó.

Taehyung rời khỏi phòng tắm là 4 giờ sáng. Hắn tiến đến giường ngủ với mái tóc ướt sũng và sau đó thì ngất đi trong cơn sốt cao.

Lúc tỉnh dậy, điều đầu tiên mà hắn cảm nhận được là mùi thuốc lá nồng nặc bên cánh mũi. Điều đó bức cái cổ họng đau rát của hắn ho đến mức muốn chảy máu. Junghwan ở trước mặt hắn, anh ta ngồi dưới sàn, lưng tựa vào giường và miệng thì phì phèo thuốc lá. Thấy hắn tỉnh, anh ta mới tắt thuốc rồi cười khẩy.

"Sốt cao như vậy, tưởng mày chết rồi!"

Taehyung chỉ lườm rồi không nói gì.

"Sao vậy? Anh đã chăm sóc mày từ sáng đến giờ đấy!"

Hắn gắng gượng ngồi dậy, bỏ qua cái cổ họng đau rát rồi nói.

"Sau này có tiệc tùng thì làm ơn quản lí người của anh cho kĩ. Đừng để làm phiền đến tôi."

Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Junghwan liền hiện lên tia thú vị.

"Thật ra thằng bé đó anh mày chỉ qua đêm một lần. Không ai thuộc về ai. Nhưng mà.... chuyện tối qua anh cũng nghe được một chút rồi." Anh ta nói đoạn liền trầm giọng một chút. "Hóa ra mày là gay sao?"

"Anh nói cái đếch gì vậy? Tôi không hiểu!" Taehyung giận dữ la ầm.

"Thôi nào, như vậy cũng không có gì đáng để mày phản ứng với anh như thế. Gay cũng là con người thôi mà. Cũng đâu phải mất đi cái lỗ mũi hay là mọc thêm một cái dươиɠ ѵậŧ đâu. Sao mày phải xấu hổ?!"

"Tôi có nói xấu hổ sao? Anh biết gì mà nói. Tốt nhất nên cút đi!"

Khuôn mặt hắn đáng sợ như con hổ đói, Junghwan cũng không muốn nói nhiều liền nhún vai đi ra ngoài. Để lại Taehyung với chính mình đang thực sự hỗn loạn.

Hôm đó Junghwan ra ngoài, để Taehyung ở nhà một mình. Hắn tuy đỡ sốt nhưng thân thể rất mệt mỏi, cũng chẳng có tâm trạng để ăn uống. Hiện tại hắn thực không có tâm trạng để suy nghĩ những gì ở trong đầu.

Taehyung lại ngủ một giấc đến tối, lúc này thì cái đói trong bụng đã không thể nào yên ổn thêm. Hắn ngồi dậy, định sẽ xuống bếp tự mình làm cái gì đó lót dạ. Thế nhưng dường như có ai đó đã dùng nhà bếp trước hắn.

"Lại là cậu sao?" Hắn nheo mày. Sự khó chịu này lại ập đến. Lại là mái tóc vàng ấy khiến hắn chán ghét đến tận cùng.

"Anh dậy rồi sao? Chờ một chút, cháo cũng gần xong rồi!"

"Cút khỏi đây mau!"

Thiếu niên tóc vàng ra vẻ đáng thương.

"Tối qua chúng ta vui vẻ với nhau như vậy, thế nào hôm nay lại đuổi em..."

"Chẳng phải chính cậu đã nói sau khi xong việc sẽ rời đi sao?"

Thiếu niên tóc vàng lại một lần nữa táo bạo tiến tới, dùng thân thể mềm như nước quấn lấy hắn, muốn xoa dịu lửa giận trong ánh mắt hắn lúc bấy giờ.

"Em nói sẽ đi chứ đâu có nói là không bao giờ quay lại. Lúc biết được anh sốt cao phải ở nhà một mình, em đã cố tình đến để chăm sóc. Vả lại tối nay Kris không có về nhà, chi bằng để em ở lại chăm sóc anh. Được không? Hyungie?"

"..."

"Em hứa sẽ không làm gì khác. Em chỉ muốn chăm sóc anh thôi."

Lúc này, sự mệt mỏi trong người hắn đã không cho phép hắn có thể thỏa hiệp nhiều. Hắn đẩy thiếu niên ấy sang một bên, tiến đến bàn ăn.

"Làm gì mặc kệ cậu."

Cả hai quanh quẩn trong nhà cả buổi tối. Đêm đến đi ngủ, Taehyung trực tiếp vào phòng rồi chốt cửa. Hắn không muốn đêm đến, sự việc hôm qua lại tiếp tục lặp lại.

Nhưng thực ra, không bằng cách này thì bằng cách khác, thiếu niên ngoại quốc lại có cơ hội phô bày ra bộ mặt hư hỏng lẳиɠ ɭơ của mình nhờ bức tường cách âm kém. Cậu ta bắt đầu thủ da^ʍ và khoái hoạt mà gọi lớn tên Taehyung. Với kinh nghiệp đầy mình, cậu ta đã có thể khiến cho tiếng rêи ɾỉ ấy trở nên thật sự kí©ɧ ŧìиɧ.

"Ưm Taehyung... anh chơi em sướиɠ chết mất..."

Ở căn phòng bên kia, ánh mắt hắn lại đỏ rực. Một phần là tức giận, phần còn lại là gì mà đến chính hắn cũng không hiểu. Hắn đang cố nuốt sự khẩn trương đang rỉ ra từng chút một ở bên trong nội tâm mình. Nhưng rồi mắt hắn ngày càng đỏ, hệt như một quả bom sắp nổ tung mà đến chính hắn cũng không ngăn nổi. Cuối cùng, hắn quyết định bước xuống giường, cầm thêm áo ấm rồi dứt khoát bỏ ra ngoài.

Hắn mua một lon bia và chọn một chỗ ở bãi cỏ nào đó gần sông rồi ngả lưng một cách bất lực.

Giờ phút này hắn thực sự rất mệt mỏi. Những cơn đau đầu và vết thương lòng đang rỉ máu chẳng một khắc nào để hắn yên thân. Bao nhiêu năm rồi, bất kể loại đau đớn nào hắn cũng tự mình chịu đựng. Thật ra, kể từ ngày đó, cái ngày mà hắn ruồng bỏ một tình bạn đẹp, trở về sau hắn đã không còn muốn kết thêm bạn. Bởi vì tình bạn trước kia khiến hắn bị ám ảnh. Ám ảnh với những đứa con trai muốn kết thân với mình, tiếp xúc cơ thể mình. Hắn sợ ai đó nhìn mình bằng ánh nhìn kì lạ, ấm áp và chất chứa đầy yêu thương.

Nhưng là với nỗi sợ người đồng giới ấy, hắn cũng phát hiện ra hứng thú của chính mình với nữ nhân thực sự không có. Đến tận bây giờ Kim Taehyung chưa từng yêu một ai, chắc có lẽ vì sau cái ngày đau rất đau kia, trái tim hắn chẳng còn biết rung động là gì nữa.

Cả quãng tuổi thơ ấy, Taehyung tự cô lập mình, chỉ biết học và học. Hắn không đủ can đảm để thừa nhận rằng bản thân không có cảm xúc với con gái, cũng không có đủ bản lĩnh để chấp nhận việc mình thích con trai. Vậy nên con người hắn cũng dần trở nên mờ nhạt trong chính thế giới của mình.

Nhưng là cái đêm đó, lần đầu tiên hắn làʍ t̠ìиɦ, lần đầu tiên hắn xuất tinh vì một nam nhân, đó chính là bằng chứng để hắn tự nhìn rõ con người mình. Dưới vòi nước lạnh, hắn cảm thấy hổ thẹn thật nhiều. Vốn dĩ Taehyung tức giận không phải vì hắn xấu hổ, mà là hắn đã nhận ra, hắn có lỗi với Kookie thật nhiều và hắn hận bản thân mình.

Ước gì ngày đó hắn biết tự hỏi vì sao tim mình lại đau khi thấy nước mắt của cậu nhiều như vậy... Ước gì ngày đó hắn nhìn vào mắt cậu lâu hơn một chút thì có lẽ hắn đã không làm cậu tổn thương.

Một đứa nhóc tuyệt tình đã từng nói là sẽ chẳng bao giờ nhớ đến người bạn của nó và sẽ có một cuộc sống tốt. Thế nhưng ai mà biết được, đứa nhóc ấy giờ đây đã 20 rồi, thế mà nó vẫn không thể đếm nổi mỗi ngày nó đều nhớ đến người bạn ấy bao nhiêu giờ đồng hồ. Nó cũng không biết được nó đã để bóng hình người bạn ấy trong lòng bao lâu. Mà nó cũng rất rất mong rằng người bạn ấy sẽ giữ được lời hứa đó...

"Jungkook, một ngày nào đó tớ sẽ tìm gặp cậu, vậy nên đừng quên tớ, được không?"

___________

Tem cho @TrangNguyn059995 @Mary090406 @bachhatu9597 @jenseuchi @HanTaeKyeon3012