Chương 47

Thật tình cái đám cưới này cô không nhất định muốn đi, nhưng nếu không đi khó tránh người khác nói ra nói vào hai bác của cô.

Họ là người nuôi cô lớn.

Chuyện cô từng dự định làm đám cưới với An Lâm Khánh không phải không có người biết, nên nếu như cô không xuất hiện thì chính hai bác lại bị người ngoài đánh giá.

Hạ Cẩn Mai không muốn như vậy.

“Có lễ phục chưa?”

Vương Tuấn Dương đột nhiên lên tiếng.

Điều này vượt quá sức tưởng tượng của Hạ Cẩn Mai, cô tròn mắt nhìn anh.

Lục Vĩnh Thành đứng ngay đó cũng còn giật thót mình.

“ơ…

“Chú Lục, chuẩn bị cho cô ta một bộ”

Nói xong thì rời đi trước sự bất ngờ của tất thảy.



Hạ Cẩn Mai có cảm giác, não bộ của người đàn ông này hoạt động không theo nguyên lý thông thường.

Hạ Cẩn Mai định đứng lên thì Lục Vĩnh Thành lại tiến đến: “Cô Hạ, phiên cô lát nữa sẽ có người đến lấy số đo.

Cô phối hợp một chút”

“bạ?”

Hạ Cẩn Mai giật cả mình, Vương Tuấn Dương cho người chuẩn bị lễ phục cho cô? Đã thế còn là đặt may riêng? Đúng là anh ta thừa tiền không biết tiêu cái gì nên tùy tiện ban phát.

Nghĩ lại cái ba tỷ mà anh ta cho cô sau khi cô sinh con xong cũng là tùy tiện ném đi thôi.

Suy nghĩ của người thừa tiền đúng là không thể hiểu nổi.

Sau khi Vương Tuấn Dương đã rời nhà rồi thì trong nhà chỉ còn Lục Vĩnh Thành là người cô còn đôi khi nói chuyện.

Cô hỏi: “Anh ta…thế nào rồi?”

Lục Vĩnh Thành điềm đạm trả lời: “Khỏe rồi ạ.

Cô vẫn nhớ lời tôi chứ?”

“Tôi nhớ”



“Vậy đừng hỏi lại.

Tránh cho bức vách có tai”

Lục Vĩnh Thành rất thẳng thắn mà nói.

Hạ Cẩn Mai cũng không phản đối.

Từ khi bước vào căn biệt thự rộng lớn này, cô đã có cảm giác mình rơi vào động bàn tơ, xung quanh giăng tơ độc kín mít không thoát được mà ở trong đó cũng phải thập phần cẩn thận.

Càng nghĩ, cô lại càng thương cho con trai cô, muốn sống một cuộc đời bình thường không dễ dàng gì.

Sinh ra đã ở trong hang cọp.

“Còn nữa, cô Hạ, cái cốp đồ trang điểm hôm trước, cậu chủ biết cô rất thích nên có mua cốp mới.

Còn cái cốp trang điểm kia, dẫu sao lai lịch cũng không rõ ràng, cô nên đưa tôi vứt đi”

Nói xong thì Lục Vĩnh Thành cho người mang vào một cái cốp đồ y hệt, đều là bản giới hạn, cả thế giới chỉ có chưa đến mười cái, mà lúc này, cô lại có đến hai cái.

“Vứt đi sao?” Hạ Cẩn Mai có vẻ tiếc rẻ.