Chương 31

Sáng ngày tiếp theo, Jungkook và Hage thay nhau ôm Lykke, Hage nói, "Sư phụ, đệ tử sẽ nhớ ơn sư phụ cả đời."

Nghe cách xưng hô thời cổ xưa thoát ra từ miệng Hage thì Jungkook và Lykke buồn cười. Lykke xoa đầu Hage, "Ừ ừ, sư phụ biết rồi."

Jungkook nghiêm túc nhìn Lykke, "Ông nội, một ngày nào đó, một ngày nào đó gần nhất cháu sẽ thực hiện lời hứa. Ông đợi cháu nhé."

Lykke ôn hoà, "Ta sẽ đợi hai cháu."

Jungkook cầm túi đồ của Hage rồi hai người một thú cùng nhau rời đi.

Lykke đứng vẫy tay chào, đến khi phía xa không thấy bóng dáng của họ nữa, tiếng gió thổi mạnh qua, lá cây bay khắp nơi.

Lykke nhìn xuống đất, giọng nói run rẩy, "Ta sẽ đợi hai cháu... chỉ sợ, lúc đó ta không còn trên đời này nữa..."

~.~.~.~.~.~.~

Căn biệt thự ngoại ô.

Sehun quay bút, chán nản, "Chúng ta vẫn chưa tìm ra được cái gì hết a."

Luhan ngứa mắt, đánh nhẹ vào lưng Sehun (Đánh yêu á nha), "Đừng bỏ cuộc dễ dàng như thế chứ."

Sehun bất mãn, "Vậy thì phải làm gì? Chúng ta đã làm hết sức rồi. Jeon gia là gia tộc lớn nhất, chắc chắn sẽ không để lộ bí mật nào ra ngoài cho thế giới biết đâu."

Luhan gật đầu, "Cũng đúng a."

Một lúc sau, Luhan càng quyết tâm hơn, "Vậy càng tốt a. Chúng ta mà tìm ra sự thật đó thì càng có mặt mũi nha."

Thấy vẻ mặt tự hào của Luhan, Sehun búng nhẹ lên trán Luhan, "Em đừng có tự đắc."

Luhan chu môi ôm trán, "Đau a."

Đang nói chuyện, điện thoại Sehun vang lên, Luhan im lặng tò mò nhìn.

Luhan hỏi, "Ai đấy?"

Sehun nheo mắt, "Là Jungkook."

Luhan kinh ngạc, "Cậu ấy gọi làm gì a?"

Sehun bắt máy, để loa cho Luhan nghe cùng, "Jungkook, cậu gọi tớ có chuyện gì sao?"

Jungkook đáp, "Tớ cần một cái xe tới 'Khúc hát của quỷ."

Luhan khó hiểu, "Để làm gì?"

Jungkook giọng đầy xem thường, "Tất nhiên là để đi rồi."

"Cậu về rồi sao?"

Jungkook mất kiên nhẫn, "Phiền phức. 5 phút." Rồi tắt máy.

Sehun và Luhan liền lái xe đi với tốc độ kinh hoàng. Bây giờ bọn họ mà còn thảnh thơi thì chỉ có đường chết với Jungkook. Nếu làm Jungkook không hài lòng thì chắc chắn bọn họ sẽ bị tham gia khóa huấn luyện kinh dị nữa thôi.

Chưa đầy năm phút, xe đã tới ngay trước mặt Jungkook. Luhan mở cửa xe chạy như bay tới chỗ Jungkook, không ngừng tìm kiếm trên người cậu có vết thương nào không, không hề để ý đến Hage và Tae đang đứng bên cạnh.

Sehun đứng dựa vào xe, nhíu mày nhìn Hage và Tae, "Cậu mang ai về đấy? Còn mang hổ về nữa chứ."

Luhan nghe tới hổ, bỏ qua Jungkook rồi nhìn Tae như vật lạ, "Hổ sao? Dễ thương quá a."

Thấy Luhan muốn ôm Tae, Jungkook liền cản lại, "Nó cắn đấy."

Luhan bĩu môi, thấy Hage thì mắt híp lại, hết nhìn Jungkook rồi đến nhìn Hage, "Mắt tím a."

Jungkook gật đầu, "Em trai tớ."

Luhan và Sehun ngạc nhiên, "Hửm?! Em trai?!"

Hage lo sợ núp vào sau lưng Jungkook, nói nhỏ, "Em cảm thấy hai anh đẹp trai trước mặt không được bình thường a."

Jungkook cười nhạt, "Em đừng quan tâm, hai người đó chỉ được bề ngoài dễ nhìn còn bên trong lại toàn mấy cái suy nghĩ ngu ngốc thôi. Đừng học theo nhé."

Hage trả lời, "Vâng ạ."

Luhan và Sehun nghe vậy, Luhan đanh đá, "Cậu thật quá đáng a. Tại sao lại chê bạn bè trước mặt như vậy chứ? Tớ cảm thấy tổn thương nha."

Sehun tiếp lời, "Bọn tớ cực kì bình thường luôn nhá."

Luhan nhìn Hage, "Nhóc à, nếu kiếp này nhóc phạm sai lầm thì chắc chắn đó là sai lầm khi nhóc không học theo bọn anh a."

Hage nhút nhát nói nhỏ, "Việc sai lầm nhất của em là nghe theo hai người mới đúng chứ. Jack đã nói như vậy mà."

Luhan nhăn mặt, "Jack?"

Jungkook nói, "Tối nay rồi tớ nói cho."

Sehun xoa lông Tae, "Con hổ này rất tốt nha. Cậu đúng là có mắt nhìn thú mà."

Một lúc sau, bọn họ lần lượt lên xe, Tae 'được' đặc cách ngồi một mình ở hàng ghế cuối vì quá to.

Trên xe, Luhan và Hage nhanh chóng thân nhau, toàn nói chuyện trên trời dưới đất. Sehun thì lâu lâu sẽ chen vào vài câu. Jungkook thì ngược lại, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt lại, rõ ràng là đang trầm ngâm.