Chương 23

Jungkook được Lykke và Hage đưa vào một căn nhà nhỏ. Nhìn xung quanh, ngoài cây cối rừng rậm ra thì cũng chỉ có duy nhất căn nhà này thôi.

Căn nhà khá nhỏ, nó theo hơi hướng của miền quê, mái được làm bằng ngói, bên cạnh cũng có một đống rơm được để ở đó. Trong căn nhà cũng chỉ có một vài vật dụng cơ bản để sinh sống, trên tường còn có vũ khí, chắc là để săn thú dữ hoặc tìm thức ăn.

Jungkook ngồi lên giường, nhìn ngắm nghía khắp nơi trong nhà. Lykke cũng không chậm trễ, ra đằng sau nhà làm thuốc.

Hage ngồi bên cạnh cậu, "Anh bây giờ đang bị thương. Để sư phụ làm thuốc cho anh."

Jungkook khẽ gật đầu, "Cảm ơn."

Một lúc sau, Lykke đi ra với một cáo chén nhỏ bên trong đựng thuốc Bắc. Jungkook nhận lấy, liền uống một ngụm mà không hề nhăn mặt.

Hage đứng bên cạnh bái phục, "Thật hâm mộ a. Em uống thuốc này nhiều lần mà còn không quen được. Anh có lẽ là người thành phố mà lại có thể uống được nha."

Uống xong, Jungkook liền cảm thấy thân thể mình không còn uể oải mệt mỏi nữa mà càng khỏe khoắn.

Jungkook trả lại chén thuốc cho Lykke, "Cảm ơn."

Lykke nhìn cậu, "Cậu... có phải là người của Jeon gia không?"

Jungkook nhíu mày, "Sao ông biết?"

"Bởi vì cậu có đôi mắt màu tím nhạt. Đó là dấu ứng của Jeon gia mà."

Jungkook nhếch môi, "Thật không hổ danh... ông nội của tôi."

Lykke chỉ cười, "Cậu quả thật là Jungkook!"

Lykke nói với Hage, "Bọn ta cần nói chuyện riêng. Con hãy đi làm việc đi."

Hage gật đầu, vừa đi vừa vui mừng, sư phụ không phạt nhóc nha.

Jungkook nhìn theo bóng lưng của Hage, mím môi, "Nhóc ấy..."

Lykke trả lời, "Chính là em trai của cậu."

"Tại sao?"

"Chuyện kể ra thì cũng rất dài, cậu hãy tự tìm hiểu sự thật đi."

Jungkook cười nhạt, "Dù sao cũng là quan hệ ông cháu, nên xưng hô cho dễ nghe đi, ông nội."

Lykke cười nhẹ, "Được thôi, cháu nội."

Jungkook hỏi, "Ông nội đã từng sống ở Na Uy một thời gian sao?"

Lykke gật đầu, "Đúng vậy."

"Tại sao?"

Lykke thản nhiên, "Chỉ vì ta muốn nghỉ ngơi cho tuổi già."

Jungkook tiếp lời, "Và vô tình nhặt được Hage... đứa nhóc bị bỏ rơi ấy."

Lykke cười to, "Quả thật là cháu nội ta tâm đắc nhất!"

Hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương, hòng tìm thấy được một tia sự thật nào đó.

Lykke nói, "Được rồi, cháu nội, hãy pha trà cho ta."

Jungkook chỉ cười nhẹ, quỳ một chân trước mặt Lykke, tay phải cầm ly trà, tay trái cầm tách trà, khi trà đã rót xong, Jungkook lắc nhẹ, mùi trà thơm ngát.

Lykke tự hào, "Cháu biết cách làm sao?"

"Vâng."

Jungkook cung kính đưa tách trà cho Lykke, "Tại sao lại làm vậy?"

Lykke cười nhạt, "Ý cháu là sao?"

"Cháu biết rất rõ ý của ông nội. Và cháu chắc chắn, ông nội đã rõ ràng rồi."

Lykke uống một ngụm trà, "Không tệ. Trà rất ngon."

Jungkook cũng không vội vàng, kiên nhẫn đợi Lykke. Lykke bảo, "Ta sẽ để cho cháu thừa kế Jeon gia này."

"Tại sao? Ông nội đáng lẽ phải để cho Hage thừa kế chứ? Dù sao nhóc ấy cũng là đệ tử của ông."

Lykke xoa đầu Jungkook, "Hage còn quá non nớt, cháu thì khác, mặc dù cháu vẫn còn đang ở tuổi đi học, nhưng ít ra, cháu lại cực kì xảo quyệt, giống như ta hồi trẻ vậy."

Jungkook nhếch môi, "Do ông nội đánh giá quá cao cháu thôi."

"Không phải do ông nội đánh giá cao cháu. Cháu thật sự có khả năng nắm quyền cai trị Jeon gia."

"Ông không sợ cháu phản bội lại Jeon gia sao? Dù sao cháu cũng không ưa gì chúng mà."

Lykke lắc đầu, "Không thể đâu. Vì cháu còn rất nhiều người thân. Cháu còn cha mẹ, còn ông, còn cả những người quan trọng khác. Cháu làm sao có thể phản bội chúng ta chứ."

Jungkook nói, "Ông nội, cháu đã hiểu rồi."

"Ta biết rõ cháu đã và đang sống trong thế giới nào, cháu chắc phải chịu nhiều uất ức lắm."

Jungkook cười khẩy, "Đó chỉ là một phần trong thế giới của cháu thôi."

Lykke bảo, "Tới đây đi, để ta ôm cháu một cái."

Jungkook bước tới, khom người xuống đón nhận cái ôm của Lykke. Lykke vỗ nhẹ lưng cậu, "Phải để cháu chịu uất ức, ta thật lòng xin lỗi. Mấy năm nay vắng mặt ở Jeon gia mà lại có chuyện lớn như thế, cháu thật sự đã làm rất tốt rồi."

Jungkook cười mỉm, "Cảm ơn ông nội."