Chương 22

Jungkook mở mắt ra, nhìn xung quanh mình, cậu là đang ở trong rừng, và điều quan trọng nhất... cậu còn sống! Nếu cậu không nhớ nhầm thì cậu rõ ràng đã ngã xuống vực mà... tại sao cậu còn sống được?

Cảm giác thân mình có vẻ nhẹ bẫng, cậu như đang ngồi trên một cái gì đó, nhìn xuống dưới, cậu là đang ngồi trên một đống rơm được chất thành đống, mà cũng vì cậu ngã xuống quá 'chuẩn' nên khắp nơi ngoài cây lá ra rơm bay tứ tung.

Jungkook đứng dậy, liền nhớ tới câu nói cuối cùng trước khi cậu ngã xuống vực, "Tìm ra sự thật trong sự thật? Là sao?"

Đang suy nghĩ, một tiếng hét vang lên, là tiếng của trẻ con, mà lại là một thằng nhóc, nghe giọng thì có vẻ đang bất mãn và lo sợ, "Tại sao lại ngã xuống đây chứ? Trời ơi, chắc đời mình kết thúc ngay bây giờ thôi."

Jungkook còn chưa mở miệng, đã nghe thấy 'di chúc' của thằng nhóc kia, "Con cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ con đến hôm nay. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của con rồi, nhớ làm cho thịnh soạn nhé."

Và rất nhiều câu nói 'từ biệt' khác. Jungkook nghe xong, không giữ được bộ mặt lạnh lùng nữa, khẽ cười vài tiếng.

Thằng nhóc nghe được, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt từ đau thương đột nhiên thành hai hình 'trái tim', "Thiên thần giáng trần a. Không lẽ ông trời thương mình sao? Thấy được mình sắp tàn đời liền tặng cho mình thiên thần để mình đỡ tủi thân?"

Thằng nhóc đột nhiên nhìn lên trời, như người điên mà hét thật to, "Con thành thật cảm ơn ông trời ạ."

Thằng nhóc này có vẻ cũng chỉ chín hay mười tuổi thôi mà lời nói ra lại y chang một ông cụ già. Giờ nhìn kĩ lại, thằng nhóc cũng rất đẹp trai. Khuôn mặt non nớt hơi bầu bĩnh rất đáng yêu, đôi môi hồng nhạt chúm chím, chiếc mũi cong vυ"t, nói chung là tuyệt đẹp.

Nhìn lên đôi mắt, Jungkook khẽ kinh ngạc. Đôi mắt của thằng nhóc to tròn nhưng lại có màu tím nhạt giống cậu. Jungkook nheo mắt, khuôn mặt thằng nhóc này có vẻ quen thuộc quá. Không lẽ nào....

Jungkook cười lạnh, "Tôi cuối cùng cũng hiểu rồi. Sự thật trong sự thật... quá tàn nhẫn!"

"Nhóc tên gì?"

Thằng nhóc liền nhanh nhảu, "Bởi vì sư phụ tìm thấy em ở trong một cái hộp nhỏ được đặt trong một vườn hoa mà lại không thấy cha mẹ nên đã đặt cho em một cái tên a. Là Hage."

"Hage?"

"Sư phụ nói Hage là cụm từ viết tắt của Blomsterhage."

Jungkook nhếch môi. Blomsterhage? Là ngôn ngữ người Na Uy? Vườn hoa sao? Đặt tên là vườn hoa vì được tìm thấy tai vườn hoa? Thật là có logic.

Ôi chao, có lẽ sự thật chính là Hage, vậy bây giờ... sự thật trong Hage là gì?

"Còn anh tên gì?"

"Jack."

Vì nơi này có thể sẽ rất nguy hiểm, cậu tuyệt đối không thể nói ra tên thật của mình.

Hage nhìn Jungkook, tự dưng hét lên một tiếng, "Jack, anh bị thương rồi kìa."

Trên người Jungkook, có vài nơi đã hình thành các vết xước nhỏ, nhưng không sâu nên cũng không đáng quan tâm, "Không sao."

Hage bĩu môi, "Sao có thể được. Anh bị thương nhiều quá. Để em nhờ sư phụ băng bó lại cho."

Jungkook im lặng, Hage liền chạy đi, một lúc sau thì đi tới với một người đàn ông, à không, không hẳn là người đàn ông, nhìn dáng đi còng người như thế, có lẽ là một ông lão đi.

Đến khi thấy rõ mặt ông lão, Jungkook nhíu mày. Người này mặc dù đã có tuổi, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường, khuôn mặt có vài nếp nhăn nhưng vẫn có thể thấy được, lúc còn trẻ, ông là một người rất đẹp.

Ông lão kia nhìn Jungkook, "Cậu tên gì?"

"Jack."

"Tôi là Lykke. Nghĩa là sự hạnh phúc."

Trời ơi, sao đều đặt tên theo ngôn ngữ Na Uy hết vậy? Không lẽ là người nước ngoài sao?

Có vẻ thấy được khó hiểu của cậu, Lykke nói, "Bởi vì tôi từng sống ở Na Uy một thời gian nên mới đặt tên theo ngôn ngữ Na Uy."

Jungkook gật đầu. Lykke nói, "Cậu tại sao lại bị rơi xuống đây?"

Ánh mắt Jungkook xẹt qua một tia chết chóc, "Bất cẩn."

Lykke có vẻ thấy được biểu cảm của cậu, bằng chứng là mặt ông ta có chút cứng đơ. Jungkook cười nhạt, Lykke này không phải là người đơn giản.