Vào một ngày nắng chói chang của mùa thu. Ánh nắng vàng chiếu xuống khắp nơi, làm in rõ bóng của hai người trên đường, ngọn gió mát nhẹ khẽ thổi qua, tiếng rít nhỏ trong không khí vang lên từng đợt, lá cây từng chiếc vàng khô rơi xuống đất.
Taehyung và Hage nắm tay nhau, bước đi chậm rãi trên khu phố thưa thớt người. Hage nhìn xuống đất, khuôn mặt hốc hác xanh xao thiếu sức sống hơn bao giờ hết, nhóc thẫn thờ, hỏi, "Anh Kook... đâu rồi nhỉ?"
Giọng nói của Hage rất khàn, Taehyung mím môi, trong lòng thở dài một tiếng, anh an ủi, "Em đừng lo. Jungkook sẽ sống rất tốt. Bây giờ cậu ấy có thể vẫn còn sống vui vẻ bên gia đình ấy chứ."
"Vui vẻ ư?" Hage ngơ ngác lặp lại. Rồi nhóc cười khẩy một tiếng, nói, "Vui vẻ? Anh ấy làm thế nào mà vui vẻ nỗi chứ?! Lúc đó... anh ấy khóc thật to, cứ quay đầu nhìn về phía em, còn thân thể thì bị kéo đi rất tàn bạo! Anh nghĩ đó là vui vẻ ư? Anh Tae, anh Kook vui chỗ nào chứ?!"
Taehyung đưa Hage đi ra biển lớn. Tiếng sóng dồn dập vang lên, gió biển mạnh mẽ lướt qua, mùi hương của biển cứ lan toả khắp nơi.
Hage nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt còn bị sưng mọng lên, lúc này lại ứa nước, "Chỉ cách đây một tuần, anh Kook còn đưa em ra ngoài đây chơi... Vậy mà bây giờ... chỉ còn em và anh thôi..."
Giọng nói của Hage bị tiếng gió che lấp đi. Điều này làm Taehyung có chút nhẹ nhõm. Sự thật thì, anh không muốn nghe đến việc Jungkook ngày hôm đó như thế nào. Qua lời kể của Hage, Jungkook rất đáng thương, hét đến khàn giọng, khóc đến thương tâm. Anh chỉ nghe, nhưng không dám tưởng tượng.
~.~.~.~.~.~.~
Khi anh bước đến Jeon gia, mới đi lên cầu thang, thì anh đã nghe được tiếng khóc tức tưởi của Hage. Khi chứng kiến cảnh tượng trong căn phòng, Taehyung cảm thấy, tim anh rõ ràng đã thắt lại thật chặt.
Tất cả mọi thứ đều vứt lung tung, còn có thể nhìn thấy vết cào xước ở trên tường, và một ít máu đỏ. Những cuốn sách bị văng khắp sàn, dưới góc còn nhăn nhúm cả lên. Trên giường thì càng tàn tạ hơn, ngoại trừ Hage đang ôm mặt khóc trên đó, cái gối nằm ngay gần cửa sổ, còn chăn thì ở dưới đất, nhăn còn hơn cả cuốn sách.
Điều này làm anh hiểu rằng.... mới nãy trong này đã xảy ra một cuộc hỗn chiến... giữa đứa trẻ mười bốn tuổi và những con người ác độc. Đứa trẻ mười bốn tuổi, tất nhiên là chỉ Jungkook. Nhưng còn những con người ác độc, thì Hage lại nói là nhiều người lớn khác cũng ở trong phòng, thông qua lời nói rời rạc của Hage, Taehyung nhận ra, là những vệ sĩ!
Những tên vệ sĩ này đã mang Jungkook đi rất tàn nhẫn, không nói một lời nào mà đã vác cậu đi rồi, họ thậm chí còn bỏ rơi Hage ở đây một mình. Nếu anh đến muộn một chút nữa thôi, thì có lẽ Hage sẽ đuổi theo bọn họ mất.
Không, không phải. Anh phải đến sớm hơn nữa! Bây giờ... đã muộn rồi. Nếu lúc nãy không vì kẹt xe thì anh đã tới Jeon gia rồi mà.
Nói sao thì nói, cuối cùng... lỗi vẫn là của anh.
Taehyung cười khổ, cúi người xuống, dùng sức kéo Hage rời đi, nắm chặt tay dính đầy mồ hôi của nhóc, Taehyung càng muốn khóc to. Bàn tay nhỏ bé này, có lẽ là mới nãy còn nắm thật chặt bên bàn tay trắng nõn thon thả của Jungkook, đôi mắt sưng to này có lẽ đã nhìn Jungkook đang cười thật tươi.
Vậy mà bây giờ... nó lại bị thay đổi hoàn toàn.
Taehyung cúi gầm mặt, nước mắt không nhịn được rơi xuống, hơi thở dồn dập khó chịu làm anh cất bước càng thêm nhanh.
Hage nhìn thấy Taehyung khóc, nhóc cũng oà khóc lên.
~.~.~.~.~.~.~
Im lặng đứng bên cạnh Hage, Taehyung cắn chặt môi nhìn xuống dòng nước biển trong suốt.
Hage cười nhẹ một tiếng, nói, "Anh Kook, anh ấy thật ra rất cô đơn."
"Hửm?" Taehyung giật mình, khó hiểu quay sang nhìn Hage, "Em nói gì?"
Hage đưa tay lên lau nước mắt, đau lòng nói, "Ngày thường anh thấy anh Kook cứ mãi nở nụ cười nên mới nghĩ rằng anh ấy vui. Chứ thật ra, anh Kook rất cô đơn."
Taehyung thở dài, giọng nói nhỏ lại, giống như đang hỏi Hage, cũng như đang hỏi chính bản thân mình, "Thật sao?"
Hage gật đầu, "Vâng."
Taehyung cười khẩy, như đang chế giễu chính anh, "Vậy mà anh lại không biết được ư?"
Đáp lại anh, chính là tiếng gió thổi như muốn tát vào mặt.
Mỗi ngày, Taehyung đều nắm tay Hage ra ngoài biển, hai người đứng đó, im lặng nhìn ra phía xa xăm. Bọn họ đứng thật lâu, đến khi hoàng hôn kết thúc, hai người mới từ từ bước về nhà.
Đến hai tuần sau, Taehyung nghe tin Hage đã chết, anh đau lòng đến mức khóc xuyên đêm.
Nhớ lại lúc anh còn đứng bên cạnh Hage, anh đã thầm hứa rằng anh sẽ bảo vệ nhóc. Ấy vậy mà, lời hứa đó lại nhanh chóng bị dập tắt.
Tối hôm đó, Taehyung sững người nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt anh đầy nước mắt, anh thở dài, thương tâm nói, "Jungkook đi rồi... Hage cũng đi rồi... Thì ra... thì ra... mình thật là yếu đuối! Đàn ông? Ai là đàn ông chứ?! Mình ư?! Không, không hề! Mình sao có thể là người đàn ông... trong khi người mình muốn bảo vệ, bây giờ đã không còn?"
Taehyung đã không nhận ra rằng, dưới gầm giường của anh, có một tờ giấy nhỏ trắng bóc được xếp gọn gàng xen lẫn một đống đồ.
"Anh Tae à, sau một thời gian, em nhận ra rằng... anh cũng thật cô đơn..."