Chương 105 (End)

Một tuần sau, Taehyung được tháo băng, vết thương đã đóng vẩy, không có nghiêm trọng như lúc đầu, chỉ có cảm giác hơi ngứa ngáy một chút. Min Young đã được đưa về Kim gia cho Baekhyun chăm sóc, vì vậy trong phòng chỉ còn cậu và Taehyung.

Taehyung định đưa tay lên gãi, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị cậu đập một cái rõ to vào cái tay khiến anh đau điếng.

Taehyung chớp mắt nhìn Jungkook, ánh mắt ngây thơ như muốn hỏi... tại sao lại không cho anh gãi?

Jungkook bĩu môi, trách móc, "Anh muốn vết thương thêm nghiêm trọng à? Anh cũng phải thương cho tiền của baba và papa anh đi chứ! Một tuần này ở với anh chẳng có gì tốt đẹp cả!"

Ở với anh một tuần mà chẳng có gì tốt đẹp?? Một câu nói này của cậu khiến Taehyung triệt để câm nín.

Taehyung trừng to mắt, tay ôm ngực trái, hơi thở dồn dập, ai nhìn vào còn tưởng anh đang hấp hối sắp chết đến nơi, giọng điệu đầy uỷ khuất, anh nói, "Em... thật ác độc!"

Jungkook gật đầu, rất thản nhiên mà chấp nhận, "Em không có quyền phản bác."

Cái gì mà không có quyền phản bác?? Rõ ràng cậu còn không có ý định phản bác nữa cơ!

Taehyung xì một tiếng, hậm hực dùng sức gặm nát quả táo, sau đó, anh đột nhiên ngửi được một mùi tanh trong miệng, Taehyung quay sang Jungkook, mở to miệng ra, ú ớ nói, "Anh ị ảy áu ồi! (Anh bị chảy máu rồi)"

Taehyung rất đồng tình với câu nói "Cố quá thì quá cố", bất quá, anh cũng đâu cố lắm đâu, cớ sao vẫn quá cố đấy nhỉ? Anh đột nhiên cảm thấy, bản thân thật là xui xẻo. Mới nãy đã bị người yêu ghét bỏ, vậy mà bây giờ lại vì ăn một trái táo mà lại chảy máu!

Bị chảy máu? Jungkook nhíu mày nhìn sang, phần lợi có vẻ đã bị rách nên chảy máu, máu còn dính lên cả quả táo, chắc là do anh dùng sức quá rồi.

Nhận thấy ánh mắt của Jungkook, biểu cảm trên khuôn mặt Taehyunh càng thêm đáng thương, tay anh chỉ vào miệng mình, nói, "Át á! (Rát quá)"

Jungkook vừa tức giận vừa buồn cười, lấy cho anh một cái dĩa rỗng, nói, "Anh nhả hết ra đó đi."

Taehyung nghe lời nhả táo ra, cái dĩa nhỏ liền bị phần táo che hết. Jungkook chậc lưỡi, răng Taehyung là loại gì mà lại có thể một lần mà cắn gần nửa quả táo to thế kia? Ăn kiểu này mà không làm tổn thương lợi mới là chuyện lạ.

Jungkook nhìn Taehyung còn đang làm nũng với mình, cậu không chút kiêng nể xua tay, "Anh đi vào phòng tắm súc miệng đi!"

Taehyung hứ một tiếng to, đi vào phòng tắm, bước chân còn cố ý dậm mạnh, nhưng chắc là do sợ cậu, nên khi chân sắp chạm tới đất, thì lực của anh đột nhiên mất tiêu. Jungkook phì cười. Thật là đáng yêu quá đi.

Nghe được tiếng đóng cửa phòng tắm, Jungkook buồn chán nằm dài xuống ghế sofa. Chợt nghe tiếng gõ cửa, cậu mở cửa ra, phát hiện Luhan, Sehun, Kai và Suho đều có mặt.

Jungkook ồ một tiếng, rồi tránh ra một bên cho bốn người họ bước vào.

Luhan đưa cho cậu một túi quà tặng, nói, "Lần trước bọn tớ bỏ cậu lại một mình. Bọn tớ xin lỗi. Sorry sorry."

Jungkook cười mỉm, đưa tay nhận túi quà, rất thân thiện kêu mọi người ngồi xuống ghế, "Cảm ơn nhé."

Suho họ khụ một tiếng, không tự nhiên nói, "Ngày hôm đó không phải là tôi bỏ cậu. Mà là không có hứng thú với việc làm đó."

Nhưng mà... hình như hai câu này cũng không khác nhau mấy... nhỉ?

Sehun cười hì hì, chọt nhẹ vào tay cậu, "Cho tớ xin lỗi. I'm rất sorry. Because me đã làm cho you sad."

Lời nói của Sehun làm Jungkook không nhịn được khoé môi giật nhẹ. Cái này... không lẽ Sehun chưa từng học ngữ pháp Tiếng Anh sao?

Kai cười tít mắt, lấy trong túi ra một hộp quà lớn, nói, "Đây là quà hối lộ đấy nhá. Mong cậu tha lỗi cho tớ. Lúc đó tớ không nên tức giận với cậu. Việc làm của tớ đã sai rồi, xin lỗi."

Nghe Kai còn đưa quà hối lộ, mọi người trừ Jungkook đều hừ lạnh một tiếng. Chuyện này Kai không bàn trước với họ nữa chứ!

Taehyung lúc này đã súc miệng xong, nhìn thấy mọi người thì anh rất nhiệt liệt chào đón, mấy người này đều rất khó tính, đã vậy, họ còn là bạn của Jungkook, anh tất nhiên phải tạo ấn tượng tốt rồi.

"Mọi người tới làm gì thế?"

Bốn người đã biết chuyện Taehyung và Jungkook đang yêu nhau, nên không có biểu hiện ngạc nhiên nào, ngược lại còn rất tự nhiên đón nhận. Dù sao thì Taehyung sẽ là chồng tương lai của Jungkook, họ phải gây ấn tượng tốt để tránh làm cho đôi chồng chồng quyền lực này mất hứng chứ.

Hơn nữa, Taehyung cũng có khả năng lợi dụng được mà... nhỉ?

~.~.~.~.~.~.~.~.~

Hai năm sau, Taehyung và Jungkook kết hôn, cậu mặc vest trắng, anh thì mặc vest đen, hai người nắm thật chặt tay đối phương rồi cùng nhau đi tới chỗ của vị mục sư.

Vị mục sư nói, "Kim Taehyung, con có đồng ý lấy Jeon Jungkook làm vợ không?"

Vì có chút nóng lòng, nên Taehyung đã kêu vị mục sư bỏ mấy câu nói không cần thiết kia. Dù sao, lời hứa ở bên nhau đến đầu bạc răng long cũng không thể hiện được gì, cũng chỉ là sống với nhau đến già, nhưng anh còn muốn cái khác nữa cơ.

"Con đồng ý."

"Jeon Jungkook, con có đồng ý lấy Kim Taehyung làm chồng không?"

Jungkook dù trong lòng có hơi bất mãn khi phải làm vợ Taehyung, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy có lẽ sau này cậu đảo chính cũng không sao, vì vậy, Jungkook liền cười mỉm, đáp, "Con đồng ý."

"Bây giờ, hai con có thể hôn nhau."

Taehyung nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên môi cậu, mọi người phía dưới đồng loạt vỗ tay. Hôn xong, anh cười nhẹ, nói nhỏ vào tai cậu, lời nói khiến Jungkook không kìm được nước mắt.

"Kiếp này, kiếp sau, hay thêm cả ngàn kiếp nữa, anh vẫn sẽ mãi bên em, có thể sẽ không thể là chồng em được nữa, nhưng anh vẫn sẽ là người cha, hoặc anh, chị, em của em, người mãi mãi ở bên cạnh em sẽ là anh.

Lời hứa sống cùng nhau cho đến đầu bạc răng long đâu có ý nghĩa gì. Anh chỉ muốn, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, yêu nhau cho đến chết, đến lúc nhắm mắt xua tay, dù có đi xuống Địa Ngục, anh thề, anh vẫn nắm tay em rồi chúng ta cùng đi.

Dù phải tốn một đời để tìm kiếm em, thì anh sẽ dùng thêm đời sau để tiếp tục tìm kiếm em, đến khi tìm ra em thì thôi. Nghe thì có chút hư cấu, nhưng thật ra, em vẫn mãi trong tâm trí anh, có lẽ, đến lúc chết đi, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh, vẫn là hướng về em.

Anh mặc kệ quá khứ chúng ta như thế nào, anh như thế nào, em như thế nào. Mặc kệ em đã từng gϊếŧ bao nhiêu người. Mặc kệ em mưu mô xảo quyệt như thế nào. Anh vẫn yêu em... yêu em đến điên cuồng...

Lời hứa này anh nghĩ em sẽ không tin được đâu, vì vậy, anh sẽ dùng hành động để chứng minh."

Jungkook lắc đầu, nước mắt hạnh phúc rơi xuống, cậu ôm chầm lấy anh, nói, "Không cần! Em tin anh!"

Ngày hôm đó, bầu trời vẫn nắng trong xanh như hôm nào. Nhưng Jungkook biết rõ, đó là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cậu.

____________

End.