Chương 106: Phiên ngoại 1: Tôi đã yêu một thiên thần

Năm năm trước, chính là lúc Ho Seok mười sáu tuổi, Yoongi mười lăm tuổi.

Hai người họ học cùng trường, nhưng không cùng khối nên không có thân thiết mấy. Nhờ Taehyung một lần rủ Ho Seok đi xuống căn tin mới biết được Yoongi, lúc đó, y rất đẹp, khuôn mặt dù không có gì đặc biệt nhưng lại rất tươi tắn, mỗi khi nhìn vào đó, Ho Seok đều không nhịn được nở nụ cười trong vô thức.

Đôi mắt của Yoongi màu đen láy và to tròn, hàng lông mi dài run nhẹ lên mỗi khi y cười, chiếc mũi nhỏ nhắn cong vυ"t, khuôn miệng nhỏ xinh cười lên trông rất đẹp mắt, Yoongi thấp hơn Ho Seok một cái đầu, vì vậy, cứ mỗi lần nói chuyện, Ho Seok thì phải cúi đầu, còn Yoongi thì cứ ngửa cổ.

Đối diện với nụ cười ấy, Ho Seok cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nụ cười đó như một lời chúc cho người nhận được, khiến họ dường như đã trút bỏ được gánh nặng trên vai. Trong phút chốc, một suy nghĩ vô cùng hư cấu xuất hiện trong đầu làm anh phải bật cười khi nghĩ đến. Rằng... Yoongi chính là thiên sứ do Chúa Trời ban tặng cho anh, y giúp anh biết được cuộc sống này, nó đáng giá thế nào.

Anh nghĩ, mình thật may mắn khi đã đồng ý xuống căn tin cùng với Taehyung. Nhưng sau đó, Ho Seok phát hiện rằng, Yoongi... đơn phương Taehyung. Anh biết, Taehyung cũng biết chuyện này, nhưng Taehyung lại lựa chọn bỏ qua.

Điều đó như một nhát dao đâm vào tim anh, làm trái tim đã rung động lên rồi đột nhiên bị phá vỡ. Cứ mỗi lần nhìn thấy Taehyung là Yoongi liền không để ý tới anh nữa, mà y lại nhìn Taehyung nở nụ cười ngọt ngào, rồi lại dùng giọng điệu dịu dàng hỏi, "Anh Taehyung, hôm nay đi học có tốt không?"

Ho Seok ước rằng, ánh mắt và nụ cười ấy sẽ đặt lên người anh, nhưng không, nếu Taehyung không ở bên cạnh thì Yoongi chỉ nhìn anh và cười, dù y nói chuyện vẫn rất bình thường, nhưng anh biết, y rất thất vọng vì không được gặp Taehyung.

Sau khi nhận ra chuyện đó, anh ngày nào cũng chủ động rủ Taehyung xuống căn tin, rồi lại im lặng nhìn Yoongi và Taehyung nói chuyện cười đùa với nhau, thật ra cũng chỉ có Yoongi là vui hoàn toàn. Trong lòng có hơi đau, nhưng anh vẫn nở nụ cười nhạt nhìn biểu cảm phong phú trên mặt y khi kể lại những câu chuyện hài hước.

Tính cách của Ho Seok đối ngược với Taehyung, anh rất ôn hoà và hiền lành, còn trọng tình trọng nghĩa, khi biết mình yêu Yoongi, anh cũng không dùng hết sức để bá đạo chiếm giữ y bên mình.

Đừng chê anh ngu muội, vì anh yêu Yoongi thật lòng, ai mà chẳng muốn người mình yêu được hạnh phúc chứ, vì vậy, anh đành lựa chọn bản thân lùi về sau một bước, rồi nhìn y cười vui vẻ bên người khác.

Ho Seok ý thức được việc làm của mình là rất ngu xuẩn, làm anh chẳng khác nào một thằng ngốc. Nhưng vì muốn mãi nhìn thấy nụ cười trong sáng cùng đôi mắt tít lại đáng yêu ấy thì anh cũng đủ hạnh phúc rồi.

Và, một khoảng thời gian sau, anh nhận ra mình thật sự chẳng kém một thằng đần! Đần đến mức khiến ngay cả bản thân mình, anh cũng thấy chán ghét.

Một ngày kia, Taehyung vừa uống trà sữa, vừa chán chường nói, "Yoongi là hôn thê của tao đấy. Thật là phiền phức!"

Câu nói đó làm anh im lặng suốt một thời gian, anh còn có thể nghe rõ ràng tiếng răng rắc của trái tim lại đang dần vỡ ra. Lòng ngực như bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt, hô hấp ngứt quãng khó khăn.

Nhìn phản ứng kì lạ của anh, Taehyung nhíu mày, hỏi, "Mày sao thế? Có vấn đề à?"

Ho Seok xua tay, vội vàng đứng dậy, "Không... không sao. Tao có việc, tao về trước đây."

Rồi anh bỏ chạy trước ánh mắt khó hiểu của Taehyung.

Đi trên con đường lớn, Ho Seok thơ thẩn nhìn xuống đất, anh cắn môi đến bật máu. Tới một góc khuất, anh khuỵ gối xuống, tay ôm mặt khóc to. Tiếng khóc nức nở vừa đau thương, vừa bất lực.

Ho Seok đấm mạnh vào lòng ngực mình với hy vọng hơi thở có thể quay lại bình thường, nhưng không, vì quá kích động, anh lại càng khó thở.

Rõ ràng Yoongi khi là hôn thê của Taehyung, y chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, không biết sao, một cảm giác khiến Ho Seok phải hối tiếc vì hành động chậm trễ của mình. Cảm giác đó mang tên... không nỡ.

Anh không nỡ rời xa y.

Anh không nỡ nhìn y bên cạnh người khác.

Anh không nỡ... thật sự không nỡ...

Nói là thế, nhưng ngày hôm sau, anh vẫn mang bộ mặt bình thường tới trường, vẫn nói chuyện vui vẻ với Taehyung, vẫn im lặng nhìn ngắm nụ cười của Yoongi.

Bây giờ cũng vậy, anh đứng trước mộ của y, nhìn ngắm nụ cười đầy tươi tắn tựa như giọt nước trong suốt của Yoongi ở trong bức hình nhỏ. Ho Seok cười khổ, thầm nói, "Nếu có thể quay lại thời gian, anh thà mình sẽ không được gặp em... thì bây giờ anh... cũng đâu bị em giày vò đến mức này... đúng không?"

Sau này, nếu có người nào hỏi anh về Yoongi, chắc chắn anh sẽ nở nụ cười chua chát, đáp rằng, "Em ấy như một thiên thần trong lòng tôi. Nụ cười của em ấy, khiến trái tim tôi đập mạnh hơn. Tôi yêu em ấy rất nhiều."

Tôi... đã từng yêu một thiên thần. Đối với người khác, có thể em ấy không phải là thiên thần, nhưng đối với tôi, em ấy đích thị là một thiên thần.

Nụ cười của em ấy, ánh mắt của em ấy, giọng nói của em ấy... tất cả mọi thứ của em ấy đều khiến tôi rung động.

Em, nắm giữ tuổi thanh xuân của tôi, nắm giữ tình yêu say đắm đầu đời của tôi... cũng như là cuối cùng, em nắm giữ mọi thứ của tôi.

Song, em cũng rất tàn nhẫn, em bóp chặt trái tim tôi, khiến tôi không tài nào thở nổi.

Khóc, vì đau lòng.

Khóc, vì thương tâm.

Khóc, vì vẫn chưa cạn nước mắt...

Tôi gào khóc thật to, với hy vọng cuối cùng, rằng... em ấy sẽ quay lại, nở nụ cười ấy với tôi, chỉ cần như vậy, tôi cũng đủ sung sướиɠ rồi.

Và, thiên thần ấy... bây giờ... đã không còn...