Chương 7
Bây giờ tâm trạng nó rối như tơ vò. Ai mà ngờ rằng công việc máy nó làm lại là một người giúp việc cơ chứ.Hix, nó còn chẳng biết chủ nhà có dễ thương ko? Có dữ hay làm khó nó ko? Ôi số nó khổ thiệt! Haizzz, nó thở dài rồi lên giường làm một giấc.
" Hãy cho em một phút ôm chặt
Để sưởi em ấm áp hằng đêm
Hãy cho em được thêm một lần
Nắm tay anh, chợt lúc mình xa
..."
Tiếng chuông điện thoại quen của nó vang lên làm cho nó tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở mà với lấy cái điện thoại
_Alo, Tố Nhi xin nghe -nói với giọng ngáy ngủ
_Vịt con, mau đến bar Blue trên đường X, hẻm Y, mau lên, tôi cho cô nửa tiếng -hắn ra lệnh
_Cái gì? Anh điên ko vậy, anh biết bây giờ mấy giờ rồi ko? Tôi từ trước tới nay chưa từng đi bar, giờ cũng 9h rồi, tôi ở nhà! -nó tỉnh ngủ hẳn, tuôn cho hắn một tràng thủng một nhĩ
_Vậy thì chuyển trường đi? -hắn đe dọa
_Anh...được tôi đi đến đó ngay! -nó bực tức trả lời
Khoảng 30 phút sau nó đã có mặt ở đó nhưng mà sợ ko dám vô. Hix, nó đang cải trang xấu xí như vậy mà bảo vào chỗ này thì có mà đào hố mà chui vào quá. Cũng chỉ tại hắn mà ra, đợi khi nào nó xinh đẹp trở lại thì hắn ta biết tay, đồ chết tiệt.
_Này em làm gì mà suy nghĩ nhập tâm dữ vậy, còn chửi rủa ai nữa chứ? -Bảo ko biết từ đâu xuất hiện, quàng vai nó hỏi làm nó giật cả mình
_À ko, mà cũng có, thật ra thì em muốn vào trong đó mà em thấy nó sao sao ấy -nó nhìn lại mình rồi ngượng ngùng trả lời
_Thôi em đi với anh! -ko để nó kịp trả lời, Bảo đã nắm tay nó kéo đi
một mạch vào trong bar
Tim nó lúc này đập loạng xạ, trời ơi, Bảo đang nắm lấy tay nó. Mặt nó đỏ bừng bước theo anh. Vào trong bar, nó dáo dác con mắt tìm hắn. Xác định được hắn đang ngồi trong một góc của quán bar, nó ko để ý xung quanh mà chạy thẳng đến chỗ hắn:
_Này anh gọi tôi tới đây chi thế? -nó hỏi cộc lốc
_Chẳng có gì hết, thích gọi thì gọi thôi -hắn cợt nhả trả lời
_Cái gì? Anh bị thần kinh hay đầu óc có vấn đề hả? Gọi tôi tới đây cho đã rồi bảo ko có gì -nó bức xúc
Bảo hơi bất ngờ vì nó quen biết Hoàng. Ko ngờ Hoàng lạnh lùng vậy mà lại qua lại với nó. Mà giờ nó cũng để ý thấy là bên cạnh hắn còn có một cô em ăn mặc sεメy,nhưng mà cái mặt chắc tạ phấn. Bên cạnh còn có Tùng với hai nhỏ sεメy khác. Đúng là bọn nhà giàu có khác, ăn chơi ghê.
_Anh à, nhỏ xấu xí này là ai vậy? -nhỏ sεメy õng ẹo hỏi hắn
_Con nợ -hắn hờ hững trả lời làm cho nhỏ kia tức giận
_Từ khi nào mà mày biết làm chủ nợ vậy? -Tùng cười châm chọc
_Chẳng biết, chỉ là tao thấy làm chủ nợ cũng thú vị lắm đấy -hắn nhấp một ngụm rượu vang
_Này ai làm con nợ anh hả? -nó tức xì khói
_Là cô đó, vịt xấu xí -thấy nó phản ứng vậy, tâm trạng hắn tốt lên cư nhiên trêu chọc vịt con rất thú vị nha
_Này anh vừa phải thôi, tôi nhịn ko nổi nữa đâu -nó gầm gừ với hắn
Con nhỏ õng ẹo ghé sát hằn vừa nói vừa ném ánh mắt khinh thường cho nó
_Vừa xấu xí vừa hung dữ nữa, anh à, sao anh lại nhận nhỏ đó làm con nợ chứ?
_Mắt thẩm mĩ của mày ngày càng tệ đó nha Hoàng -Tùng bỡn cợt
Hắn ta im lặng, ko trả lời, chỉ nhẹ nhàng uống tiếp ly rượu trên tay.Con nhỏ õng ẹo đó đi lại gần nó. Nhỏ đó giựt giựt hai bín tóc nó
_Con nhỏ nhà quê, sao mày có thể vác nguyên cái thân xấu xí này vào đây vậy, thật nực cười
Nó bây giờ đang rất tức giận, mặt nó đen lại, sức chịu đựng của nó đã tan biến, đang định lên tiếng thì:
_Đủ rồi đấy, cô đừng có làm như thế nữa nếu ko thì đừng trách tôi! -nãy giờ Bảo im lặng chỉ đến khi thấy nó bị như vậy anh mới lên tiếng giúp nó
_Anh à, sao anh lại bênh nó chứ? -nhỏ dậm chân với Bảo rồi chạy lại bên hắn -Anh à, em muốn chơi với nhỏ này hay anh giao nó cho em, dù sao thì em cũng đang rảnh rỗi~
_.....-Hoàng ko trả lời câu hỏi nhỏ đưa ra
Bây giờ thì cơn tức của nó đã lên tới cực hạn, quả nhiên xem nó là đồ vật, nếu hôm nay mà ko làm rõ thì nó chết cũng ko nhắm mắt.
_Này, con kia nói gì vậy hả? Bà đây ko phải hàng hóa mà các người trao đổi nhé! Đừng có mà vô cớ mà đυ.ng vào -nó cố gắng hét lên thật to
Hắn,Bảo,Tùng và cả mấy con nhỏ sεメy trố mắt nhìn nó.
_Mày dám nói cái giọng đó với tao hả? Hôm nay mày chết với tao!!!
Nhỏ tức đến tím mặt định giơ tay cho nó một cái bạt tai thì thấy mặt mình bỏng rát. Quay sang liền thấy Hoàng đã cầm chặt tay kia của mình và vừa nãy cũng chính Hoàng là người tát mình.
_Anh...anh sao lại làm vậy với em? -nhỏ nghẹn ngào
_Cô đừng có mà tự ý mà quyết định người của tôi, giờ thì mau cút đi và đừng để tôi bắt gặp lần nữa -hắn gằn giọng
Nhỏ đó ôm mặt tức tối bỏ đi, lúc đi ngang qua nó ko ngần ngại một câu "Thù này tao nhất định sẽ trả, mày hãy đợi đấy! "
Tùng chạy lại quàng vai hắn và Bảo
_Wow, đây là lần đầu tiên vì một đứa con gái mà làm chuyện đó nha! -Tùng ha hả cười rồi quay sang nó bắt chuyện -Chào em, anh là Lê Tùng, em là Tố Nhi,"vịt xấu xí" khối lớp 10 phải ko?
Trời ơi, sao cái biệt danh "vịt xấu xí" lại truyền nhanh như vậy. Đang lúc xấu hổ ko biết trả lời làm sao thì nó đã nghe hắn nói:
_Đúng đấy, cô ta chính là con vịt đó đó! -hắn cười rõ đểu
_Ôi, rất hân hạnh được quen biết em -Tùng vui vẻ
_Vâng, em cũng rất vui được làm quen với anh, hotboy lăng nhăng nhất trường -muốn đùa với nó sao
Tùng bây giờ cũng biết là nó cũng ko vừa, tốt nhất là đừng đυ.ng vô, chỉ cười gượng đáp lại nó, kêu nó ngồi xuống ghế chơi. Mãi một lúc hắn mới lên tiếng:
_Nghe nói chiều nay cô bị lũ fan girl đánh phải ko?
_Nè sao anh lại biết? -nó ngạc nhiên
_Cô nghĩ tôi là ai? -hắn điềm nhiên nói
Nó ồ ra hiểu chuyện - Ừ, đúng là có chuyện đó thật, nhưng mà cũng ko phải như vậy,thật ra thì là như vậy #%@*...blablabla -nó kể lại
Hoàng và Bảo nghe xong thì trợn mắt nhìn nó, ko ngờ nó xem vậy mà cũng dữ dằn phết. Còn Tùng thì chiều nay đã tận mắt chứng kiến rồi nên ko thấy lạ mà hình như lúc nãy nó gọi cô bạn đi chung là VyVy, sao cái tên này nghe quen quen...