“Mời ngài ra ngoài.” - Thấy Garnet đứng im không động đậy, Sphene đành phải lên tiếng.
Bấy giờ, Garnet mới hơi giật mình, gãi gãi đầu:
“À, được, được. Đi liền, đi liền.”
Vừa vén áo cô gái lên, Sphene nhìn chằm chằm vào tấm lưng chằng chịt vết sẹo của cô gái với vẻ vừa ngạc nhiên vừa có phần kinh hãi. Bản thân cô ta cũng là sát thủ đầy kinh nghiệm nên chỉ cần liếc qua là đoán được những vết sẹo này do thứ vũ khí nào gây ra.
“Một cô gái trẻ như thế này tại sao mang lắm vết thương đến vậy nhỉ?”
Thắc mắc nhưng không tò mò, đó là phẩm chất của sát thủ. Sphene cất đồ nghề vào túi xách, tóm tắt lại tình hình với bệnh nhân theo đúng thủ tục:
“Về cơ bản, sức khỏe của tiểu thư không gặp vấn đề gì, chỉ có chân cần tập phục hồi thôi. Tôi sẽ kê đơn và lên hướng dẫn tập luyện cho cô cũng như người nhà.”
Zera không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bác sĩ với vẻ cảnh giác. Sphene cười cười:
“Yên tâm, chắc chắn không cần tiêm.”
Nghe tới đây, nét mắt Zera mới thả lỏng ra.
Sphene đưa cho cô một viên thuốc màu xanh:
“Tiểu thư uống viên thuốc này rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai có thể bắt đầu tập.”
Zera nhận thuốc, nuốt ngực trước cả khi bac sĩ kịp đưa cho cô ly nước. Bàn tay cầm nước của Spnene khựng lại giữa chừng. Cô gái này có chút kỳ lạ. Nghĩ vậy nhưng cô ta không nói gì, chỉ thản nhiên ra khỏi phòng.
Garnet vẫn đứng chờ trước cửa. Sphene ra dấu cho anh đi theo mình. Xuống tới phòng khách, cô tự ngồi xuống sofa và vào nói vào vấn đề chính luôn:
“Tôi đã cho tiểu thư uống thuốc và nhắc cô ấy nghỉ ngơi.”
Nói đoạn, cô rút giấy bút trong túi xách ra, viết liền tù tì hai trang giấy. Garnet cứ nhấp nhổm muốn ngó xem trước nhưng chữ bác sĩ quá khó đọc, lại còn ở vị trí ngược so với anh nên anh nhìn tới nhìn lui chẳng nhìn rõ chữ nào.
Viết một tràng xong, Sphene đưa cho thanh niên đối diện:
“Đây là đơn thuốc và hướng dẫn phục hồi chức năng. Chân cô ấy bị đơ là do không hoạt động trong một thời gian dài, cần phải xoa bóp và tập dần. Cứ làm theo những gì tôi ghi là được.”
Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Ngoài ra… sau lưng cô ấy có rất nhiều vết sẹo. Nên cố gắng không làm cô ấy bị thương thêm.”
Garnet thoáng giật mình nhưng không có ý biện minh, chỉ đơn giản đáp:
“Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ. Để tôi tiễn cô.”
Thông tin từ Sphene khiến Garnet có chút trầm tư. Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, Zera sau khi uống thuốc đã ôm gối ngủ. Anh nhìn cô gái tóc tím, băn khoăn nhớ tới bức thư của Cellen:
“Sư phụ… rốt cuộc là người muốn con tìm hiểu điều gì?”
Anh thở dài, đẩy bàn đồ ăn ra khỏi phòng. Chạy tới chạy lui nãy giờ, anh cũng đói ngấu rồi.