Chương 5: Khám Bệnh

Có lẽ vì đói nên Zera nhanh chóng chén bay những món ăn trên bàn trong lúc Garnet đi mở cửa. Khung cảnh hai người Garnet, Sphene nhìn thấy khi vào phòng là một cô gái tóc tím ngồi sau bàn ăn với vẻ mặt thỏa mãn và đống bát đĩa sáng loáng vì được liếʍ sạch.

Thấy có người mới tới, cô gái ngó sang Garnet hỏi:

“Ai đây?”

Sphene bước lại gần giường, tự giới thiệu:

“Xin chào. Tôi là bác sĩ điều trị cho tiểu thư.”

Một câu ngắn thôi mà có đến ba từ mới.

“Bác sĩ? Điều trị? Tiểu thư?” - Vẻ mặt Zera ngơ ngác trông rất mắc cười.

Garnet vội giải thích cho cô dễ hiểu:

“Vị này sẽ giúp cô đi lại được.”

“...”

Zera dửng dưng nhìn bác sĩ lấy đồ nghề ra, không tỏ ra vui vẻ hay khó chịu, cho đến khi Sphene lôi ra một gói kim tiêm. Sắc mặt cô gái chợt tái nhợt. Cô thậm chí không nhớ tên cái thứ này nhưng chẳng rõ vì lý do gì, cô thấy rất sợ hãi. Cảm giác bất an cồn cào trong lòng cô, đè nén cô đến ngộp thở. Tệ hại nhất là cô không hiểu nguyên nhân và không biết nên phản ứng thế nào.

Bỗng một cuốn sách chắn ngang mắt cô. Kim tiêm biến mất khỏi tầm nhìn. Nhịp tim Zera có chút bình ổn trở lại.

Từ đầu tới cuối, Garnet vẫn quan sát hai người. Anh nhận thấy sự biến đổi đột ngột về tâm trạng của Zera khi xuất hiện kim tiêm.

Anh quay sang hỏi Sphene:

“Bác sĩ, trường hợp này có cần tiêm không?”

Sphene bận chuẩn bị dụng cụ nên không để ý đến xung quanh, không rõ tình huống đang xảy ra, nghe Garnet hỏi mới ngẩng đầu, vui vẻ đáp:

“Để tôi khám kỹ đã. Trong trường hợp chỉ cần dùng vật lý trị liệu thì không cần tiêm, chỉ tập tành, xoa bóp, uống thuốc bổ sung là đủ.”

“Vậy nhờ bác sĩ tạm thời cất kỹ giúp tôi, đừng để nó xuất hiện nữa.” - Garnet lịch sự đề nghị.

Sphene tuy không hiểu lý do vì sao nhưng vẫn vui vẻ đáp:

“Được thôi.”

Zera không thích bị khám xét nhưng khá phối hợp khi bác sĩ kiểm tra tổng thể. Sau cơn xúc động nhất thời ban nãy, nhịp tim của cô đã trở lại bình thường. Phản ứng của đồng tử, tư duy đều rất tốt, phần thân trên có thể hoạt động như chưa linh hoạt lắm, chỉ có thân dưới là hoàn toàn bất động, ngay đến phản xạ vô điều kiện khi bị gõ vào đầu gối cũng không có.

“Có đau không?” - Sphene véo vào chân phải Zera, hỏi.

Thực sự là không đau, chỉ có cảm giác bì bì, nhưng cô không diễn tả được điều đó cho bác sĩ nên chỉ lắc đầu nói “không”.

“Cô xoay lưng lại đây được không? Tôi cần kiểm tra da của cô một chút. Có vẻ như cô đã nằm rất lâu rồi. Thông thường, những người nằm liệt giường rất dễ bị loét da.”

Sphene nói quá dài, Zera không hiểu hết từ ngữ của cô ta, chỉ nắm đại ý câu đầu tiên, đó là “quay lưng lại”. Cô gật đầu rồi chống tay xuống giường, cố gắng nhích người qua.