Mặc dù mất đi ký ức nhưng ý thức cảnh giác của cô không thay đổi. Garnet đưa cho cô một thông tin, cô đơn giản là tiếp nhận nó, chưa khẳng định tính chất đúng-sai của nguồn tin. Dẫu sao, đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta, ít nhất là theo trí nhớ hiện nay, cô không dễ dàng tin mọi lời anh ta nói được. Có điều, cô cũng không nói thẳng toẹt ra là tôi không tin anh mà tìn một cách thể hiện uyển chuyển hơn:
“Tạm thời tôi tin anh.”
“Ồ, sao tôi lại nhận được vinh dự đó vậy?” - Garnet chỉ cần liếc sơ là đã đoán được Zera nghĩ gì trong bụng nhưng anh không vạch trần, thậm chí còn hùa theo cho vui.
Zera trả lời rất nghiêm túc:
“Tuy nhìn mặt anh hơi đáng ghét nhưng thứ này rất ngon. Đó là cái gì thế?”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào món ăn đang còn hơi bốc khói trên bàn.
Garnet nhìn theo ngón tay cô gái, gật gù:
“Cái đó hả? Tôm phô mai bỏ lò đấy. Ngon tuyệt, đúng không?”
“Ừm” - Zera ậm ờ. Cô đang cố lục trung trí nhớ trống rỗng của mình xem có chút ấn tượng vào về món này không nhưng thất bại. Cô hoàn toàn chẳng nhớ gì hết, ngay cả mùi vị ngon lành tương tự cũng không. Có thể mình đã quên hoặc thật ra mình chưa bao giờ được ăn cái gì ngon như vậy cả. Cảm giác ấm áp này là sao nhỉ?
Bỗng tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của cả hai.
Garnet đứng dậy, lẩm bẩm: “Đến cũng nhanh ghê.”
Thì ra, lúc trước, khi xuống bếp làm đồ ăn, Garnet đã gọi mời bác sĩ đến. Anh nhận ra tình trạng của Zera không ổn. Nằm đơ một chỗ suốt 500 năm thì ai cũng không ổn thôi, có thể nói chuyện và cử động như cô ta đã là giỏi lắm rồi.
Anh nhanh chóng ra đón người mới tới.
Trước cửa là một phụ nữ lùn tịt. Cô ta phải ngẩng cổ gần như song song với mặt đất mới nhìn được vào mặt Garner.
Cô ta càu nhàu:
“Nhà cửa quái quỷ! Sai lại xây ở chỗ khỉ ho cò gáy này cơ chứ? Lại còn không cho xe ngựa vào. Mò được tới đây mệt đứt cả hơi.”
Garnet kinh ngạc nghĩ thầm: “Trẻ con?!” Ánh mắt anh quét một lượt từ đầu tới chân cô ta - tóc xanh lá cây búi gọn gàng, khoác áo blouse trắng dài đến đầu gối, tay xách túi y tế.
Cô ta sốt ruột hỏi:
“Có phải ngài là người gọi tôi đến để khám bệnh cho ai đó không?”
Garnet giật mình, chưa kịp định thần, trả lời theo phản xạ:
“À đúng.”
Người này chắc là bác sĩ Sphene. Kokoa tìm được thể loại bác sĩ gì kỳ quá. Liệu có tin tưởng được không đây?
Thấy Garnet vẫn chưa nhúc nhích, bác sĩ Sphene lại nhắc nhở:
“Vậy ngài mau dẫn tôi đến chỗ bệnh nhân!”
Garnet nghiêng người mời Sphene đi trước:
“Hướng này.”