Chương 2-1

Thời tiết mùa hè thật oi bức, một con vật trưởng thành trong sự khắc nghiệt của môi trường như tôi còn thấy khó chịu, làm sao hồi đấy con người chúng tôi sống sót được dưới thời tiết gần 40 độ C này nhỉ, những làn gió đem theo sự hầm nóng của không khí phà hết lên mặt tôi, Hậu là một đứa một sách nhưng hắn cũng là một vận động viên trong câu lạc bộ điền kinh, cậu ta lướt nhanh qua những tán cây chẳng mấy chốc đã vượt qua được Cường, nhìn mặt Cường đỏ ứng lên mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn điều chỉnh nhịp thở để chạy bền hơn, còn Thư thì có vẻ trông rất xấu hổ ngại ngùng tay thì ôm chặt lấy vai Cường.

Sau vài phút, Hậu đã tới trường trước hai người kia, sắc mặt không tỏ ra mệt mỏi nhịp thở được điều chỉnh đều vì thế cậu ta cũng nhanh chóng hồi sức sau khi chạy một đoạn dài, cậu ta không vội lên lớp mà đứng đợi hai cậu bạn ở đằng sau, có rất nhiều học sinh đang đến trường, tôi thấy thế cũng nhanh chóng bay đi để tránh việc bản thân tôi bị phát hiện, theo kí ức của tôi thì gần đến trường Thư sẽ yêu cầu tôi thả xuống để tự bước đến phòng y tế.

Tôi nghĩ bụng chắc còn một lúc nữa hai người kia sẽ tới nên tôi trang thủ đi kiếm ăn, vì tôi có kí ức sau khi lột xác tôi hoàn toàn không thể nhớ về lúc trước tôi đã sống như thế nào, tôi quan sát xung quanh cây phượng, những con ve vẫn đang ca vang những giai điệu mà tôi cho là ồn ào ở kiếp trước, tuy nhiên tôi lại cảm thấy những âm thanh này thật dễ chịu, hấp dẫn, thật kì lạ, quan sát xung quanh tôi thấy nhiều con đưa vòi của mình cắm vào thân cây và hút lấy hút để, tôi nhận ra là bản thân sống bằng hút rễ cây. Sau khi ăn uống no say tôi loay hoay định hướng quay lại chỗ cũ xem xét tình hình tiếp

–‘Cái d gì thế’ tôi ngạc nhiên trước những gì trước mắt tôi, theo như tâm trí tôi là Thư sẽ yêu cầu tôi thả cô ấy xuống và đi bộ đến trường cùng nhau, nhưng tại sao hiện tại Cường vẫn đang cõng Thư? Đợi đã tôi không thể không nghi ngờ kí ức của bản thân mình được, hoặc là…

Theo như vô vàn giả thuyết mà cha Hậu kể cho tôi nghe về thứ được gọi dòng thời gian kín và dòng thời gian mở và sự quan sát của tôi với điều đang diễn ra, có thể chắc chắn rằng kí ức của tôi không hề sai sót khi mà tôi nhớ rõ rằng hôm nay tôi thay vì cõng Thư đến tận cổng trường thì tôi đã nhanh chóng để cô ấy xuống và chạy nhanh cùng với Hậu lên lớp làm bài tập, và hôm nay không có tiết hóa nên không ai mang vở cho bọn tôi mượn làm bài cả. vậy là một sự thay đổi nhỏ của tôi đã dẫn tới việc tạo ra một nhánh thời gian mới chăng? Mà tôi đã làm gì mà tác động đến dòng thời gian nhỉ? Chưa thể kết luận vội được tôi nên tiếp tục quan sát, tôi cất cánh bay về phía tụi Cường.

“Ông chậm chạp thật đấy” Hậu nhìn tôi cười khẩy.

“Ơ con lợn này… hộc… hộc… đợi đấy giờ cầu lạc bộ tôi sẽ xử ông sau.” Cường thở hổn hển.

“Này, khi nào cậu mới thả tôi xuống, mọi người đang nhìn kìa.” Thư lí nhí cúi mặt xuống.

“Không được, cậu bị bong gân rồi không di chuyển được đâu, tớ sẽ đưa cậu tới phòng y tế ngay nên đừng lo lắng”.

Cường quay mặt đi, nói rồi cậu ta bức tốc đưa cô nàng đến phòng y tế mặc cho cái nhìn của thầy cô và các bạn xung quanh.

Bấy giờ tôi mới nhận ra rằng bản thân tôi ở kiếp trước đã quá vô tâm và ích kỉ, rõ ràng là crush người ta nhưng bản thân mình là ít khi thực sự quan tâm đến cậu ấy dẫn đến sự kiện đó diễn ra. Sau khi nhìn thấy phản ứng của Thư tôi đã đoán chắn rằng cậu ấy cũng có cảm giác nào đó với mình nhưng tôi chưa thể gọi cái đó là yêu được, có khi chỉ là sự xấu hổ nhất thời thôi, đúng là người ngoài sẽ dễ nhìn ra vấn đề hơn nhỉ.

Sau khi đưa Thư xuống phòng y tế, Cường cũng nhanh chóng thông báo cho giáo viên bộ môn về việc chấn thương của Thư, và cậu ấy đã chạy như bay về phòng hòng có thể chép bài tập nhanh nhất có thể và đúng như kí ức của tôi, hôm nay không có tiết hóa.

-Giờ ra chơi

“Ông làm tôi cuốn cuồng lên, cuối cùng là hôm nay không có tiết hóa.”

“Cũng đâu có sao đâu, đằng nào việc chúng ta đến lớp sớm sẽ có thời gian dành cho nhau nhiều hơn.”

“… tôi vừa đυ.ng vào Thư và làm cô ấy bị bong gân đấy.” Cường nhìn Hậu với ánh mắt nửa mùa.

“Ừ nhỉ… thế có tính mua quà tạ lỗi cho cô ấy chưa.” Hậu quay mặt đi

“Đừng có mà trốn tránh tội lỗi của ông.”

“Vậy thì chúng ta xuống căn tin mua gì đó cho cậu ấy đi.”

“Đi, đi xuống căn tin nào.” Cường thở dài.

To be continued