Chương 7

Bách Dịch Nhiên: "..."

Cảm thấy "đứng ngồi không yên" có lẽ là cách tốt nhất để mô tả cảm giác lúc này của hắn.

Rõ ràng hắn đã ngủ gật ngay khi giáo viên bước vào lớp, mí mắt hắn nặng trĩu như thể chúng nặng cả ngàn tấn, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể mở ra được.

Nhưng bây giờ, đầu óc hắn tỉnh táo một cách kỳ lạ, giống như đang nhảy disco trên dòng nham thạch cuồn cuộn, hắn hoàn toàn tỉnh táo, như thể cảm giác nóng rát đang dần dâng lên, đến mức hắn không thể nằm chứ đừng nói là ngủ.

Bách Dịch Nhiên chưa bao giờ cảm thấy nhu cầu ngủ cấp thiết như vậy.

Tại sao hắn lại duỗi tay ra? A A A!

Trong trạng thái buồn ngủ, hắn nhìn quanh và thấy mình đang ở trong lớp, ngồi cạnh Ngu Thư Niên, tiềm thức của hắn cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Trong một lúc bốc đồng, hắn đưa tay ra chạm vào.

Chỉ đến khi từ từ nằm xuống bàn, hắn mới dần nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Lần đầu tiên Bách Dịch Nhiên nhận ra thời gian nghỉ giữa các lớp có thể dài như vậy.

Đáng lẽ ra là mười lăm phút nghỉ giải lao, hình như còn chưa đi được nửa chặng, tựa như hắn đã sống qua mấy kiếp, lại đã chuẩn bị sẵn văn bia cho mình.

"Cái đó, ừm..." Bách Dịch Nhiên mở mắt ra, vẻ mặt vẫn có chút mất tự nhiên, cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng của mình, giả vờ bình tĩnh hỏi, "Cậu đến đây từ khi nào vậy? "

Ngu Thư Niên nghiêm túc nhớ lại thời gian, “Khoảng ba mươi giây trước khi cậu chạm vào đầu tôi.”

Bách Dịch Nhiên: "..."

Bùm!

Toang, rồi!

Một câu thôi, nó đã khiến hắn như bị khóa họng lại.

Sự bất cẩn chồng chất khó khăn sụp đổ ngay lập tức.

Ngu Thư Niên chỉ đùa với hắn một chút, kết quả là nhìn thấy mặt hắn đỏ như trái cà chua, đến mức cổ áo cũng đỏ rực, nếu cảm xúc có thể đông lại, có lẽ lúc này đầu Bách Dịch

Nhiên đã bắt đầu bốc khói.

Không ngờ Bách Dịch Nhiên lại có phản ứng lớn như vậy. Cậu nhẹ nhàng mím môi, cố gắng kìm nén nụ cười nhỏ hiện lên trên môi, nhưng không thể che giấu được nụ cười nhỏ trong đáy mắt. Cậu cười nhẹ và nói: "Hình như tôi lấy nhầm đề rồi, tôi có nhắn cho cậu nhưng không thấy trả lời nên định đến lấy."

Bách Dịch Nhiên chậm chạp phản ứng, khẽ nói "Hả", lấy điện thoại ra, màn hình khóa hiển thị có tin nhắn mới, "Tôi không nhìn điện thoại khi tự học."

Ngu Thư Niên gật đầu hiểu ý, lấy bộ đề từ trong cặp sách ra và hỏi: "Vậy vừa rồi cậu..."

"Khụ khụ!" Không đợi Ngu Thư Niên nói hết câu, Bách Dịch Nhiên đã nói xong nửa câu sau, hắn nghẹn ngào, lắp bắp giải thích: "Vừa rồi, vừa rồi tôi chưa tỉnh hẳn, tưởng đâu là mơ thôi."

Hắn gãi đầu, vắt óc tìm ra một lời giải thích hợp lý: "Thậm chí tôi còn đang nghĩ, tại sao cậu lại đến lớp 7 làm bạn cùng bàn với tôi? Tôi muốn xem chuyện đó có phải thật hay không nên mới đưa tay ra sờ thử, không ngờ... khụ."

Ngu Thư Niên nhướng mày, nhưng lại không truy cứu lý do khập khiễng của Bách Dịch Nhiên mà tiếp tục nói: "Lần sau cậu nên đến 1 làm bạn cùng bàn với tôi."

Bách Dịch Nhiên bất đắc dĩ, "Không có khả năng đâu, giáo viên lớp cậu không cho phép học sinh lớp khác vào lớp."

"Vậy thì thi đi" Ngu Thư Niên nghiêm túc phân tích, "Kỳ thi xếp lớp được tổ chức ba tháng một lần. Nếu cậu có thể nâng điểm của mình lên trên 600 trước kỳ thi tiếp theo thì cậu sẽ rất dễ dàng vào lớp 1."

Suy nghĩ của Bách Dịch Nhiên chợt dừng lại. "???"

Không sao đâu, cũng không kém lắm. Chỉ cần tăng thêm hơn 300 điểm là đủ.

"Haiz.. giá như việc đó dễ dàng như vậy," Tiếng thở dài từ một học sinh kém

Bách Dịch Nhiên băn khoăn không biết học sinh đứng đầu như Ngu Thư Niên có nhạy cảm với điểm số hay không, liền thăm dò hỏi: "Cậu có biết điểm hiện tại của tôi là bao nhiêu không?"

"Nếu bỏ qua kiến thức cơ bản, thì việc tăng điểm trong vài tháng rất đơn giản." Ngu Thư Niên không còn nhiều thời gian nghỉ giữa giờ, cậu đứng dậy và nói: "Nếu cậu muốn cải thiện điểm số, tôi sẽ viết một kế hoạch cho cậu khi tôi quay lại, cậu có thể tham khảo và làm theo."

"Nhưng tôi..." Bách Dịch Nhiên muốn nói rằng hắn không có hứng học và muốn từ chối, nhưng nghĩ đến việc Ngu Thư Niên viết kế hoạch cho hắn, hắn lại do dự một lát, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Ngu Thư Niên đã rời đi rồi.

Bách Dịch Nhiên liếc nhìn cửa, chậm rãi ngả người ngồi xuống ghế, sờ ngực, tâm trạng còn chưa ổn định, trái tim vẫn đang đập "thình thịch" trong lòng bàn tay.

Hắn cong đầu ngón tay, chạm nhẹ vào cảm giác mềm mại của mái tóc vừa chạm vào.

Bách Dịch Nhiên thở hắt ra, một tay chống cằm, che đi nửa tiếng thở dài, đôi môi mỏng hơi mím, sau khi Ngu Thư Niên rời đi hắn mới dần dần bình tĩnh, nhưng nhịp tim hắn lại càng đập nhanh hơn.

Phàn Thiên Vũ từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu mang theo một túi nước đá trở về, vừa tới cửa liền gặp Ngu Thư Niên đang đi ra, dừng lại một chút, sau đó quay đầu nói: "Xin lỗi, tôi vào nhầm lớp."

Sau đó cậu ta mới ý thức được mình đã leo lên tầng năm, cậu ta nhìn biển số lớp rồi xác nhận mình không đi nhầm, gãi gãi đầu, liếc nhìn bóng lưng Ngu Thư Niên đang đi xuống cầu thang, "Sao học sinh giỏi lại đến lớp mình ta?"

Vừa nói vừa đặt nước xuống, "Này, anh Bạch, anh có thấy... trời ơi?! sao mặt anh đỏ thế?"

Phàn Thiên Vũ lùi lại một chút, kinh ngạc nhìn Bách Dịch Nhiên: " anh Bạch, anh đang bốc cháy sao?!"

Bách Dịch Nhiên: "..."

Câm, mồm.



Ngu Thư Niên quyết định làm việc gì, thì không bao giờ trì hoãn hay kéo dài, buổi tự học buổi chiều mới kéo dài không bao lâu, cậu đã viết xong bản kế hoạch.

Xét thấy Bách Dịch Nhiên là học sinh thể dục nên cậu đã dành thời gian để cho hắn tập luyện thể dục.

Ba tờ giấy đã được viết cả hai mặt.

Lớp trưởng với một chồng đề thi trong tay từ văn phòng trở về, ngay khi mở cửa liền gọi: "Ngu Thư Niên! Thầy Dư muốn gặp cậu! Thầy ấy muốn cậu đến ngay."

"Được."

Văn phòng hiệu trưởng và văn phòng giáo viên nằm cạnh nhau.

Vì thường xuyên tham gia các cuộc thi tỉnh thành, số lần Ngu Thư Niên đến văn phòng hiệu trưởng còn nhiều hơn cả văn phòng giáo viên, có thể coi là quen đường quen nhà.

Khi đến trước cửa văn phòng, tay Ngu Thư Niên vừa định gõ cửa, cậu đã nghe tiếng Bách Dịch Nhiên từ trong phòng, "....Ầy, em đã nói chỉ mình em thôi, đánh mấy bọn đấy mà cần thêm người làm gì? Một mình em còn dư sức."

Tiếng nói của hiệu trưởng không rõ lắm, nhưng có thể nghe thấy âm thanh của một vật nặng rơi lên bàn.

Sau đó, là tiếng cười của Bách Dịch Nhiên, "Đó cũng là do Vương Viễn Tân bắt nạt người khác trước, trong kỳ thi mỗi người đều làm bài riêng, nó cứ muốn chép đáp án của người khác, không cho thì đe dọa đánh, em không thể nhịn được nên mới đánh nó."

"Cho dù có làm sai, cũng không phải lý do để các em tụ tập đánh nhau! Em là một học sinh, gặp vấn đề không biết tố cáo với giáo viên à?" Hiệu trưởng nâng giọng, đến cả ngoài cửa cũng có thể nghe thấy âm vang sắc bén, "Em đứng đó, chỉ khi nào nhớ ra người cùng em đi đánh nhau thì mới được về. "

Bách Dịch Nhiên bướng bỉnh không chịu nói: "Tsk, thật không có mà, đó là bạn của em, chỉ đứng bên cạnh xem vui vui một cái là bị thầy bắt được. Cậu ấy thật sự không đυ.ng tay."

Hiệu trưởng tức đến đập bàn, làm nước trong cốc trên bàn rung lên, "Không đυ.ng tay cũng không được! Tất cả đều phải viết bản kiểm điểm, hạ hạnh kiểm, phê bình trước toàn trường! Hành động rồi mà còn dám lừa tôi! Các anh đến phía sau cổng trường để chặn người, chỉ đứng đó nhìn như làm phần tử tạo không khí à? Anh coi tôi ngu hay sao?"

Bách Dịch Nhiên không khỏi thở dài, dù nói thật đi chăng nữa, hiệu trưởng cũng không tin.

Một khi hắn thở dài như thế, hiệu trưởng càng tức giận hơn, "Đi đi, đứng sang bên."

Lúc này, Ngu Thư Niên gõ cửa và báo cáo, mở một khe cửa, "Thầy Dư."

Dư Niên đang nổi đùng đùng lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười ngay tức khắc "Bạn học Ngu đến rồi, bên ngoài nóng lắm, thầy có điều hòa, nhanh vào đây cho mát."

Bách Dịch Nhiên ở bên cạnh trợn mắt nhìn, đúng là bậc thầy biến đổi biểu cảm.

Ngu Thư Niên đóng cửa lại bằng tay sau lưng, "Lớp trưởng nói thầy có việc tìm em."

"Ừ, đúng vậy." Dư Niên lấy hai tài liệu trên bàn ra, "Mẹ em nói với thầy rằng em muốn từ bỏ suất miễn thi đại học, em đã quyết định chưa? Không đổi ý à?"

Ngu Thư Niên gật đầu, "Quyết định rồi, em muốn tự thi."

Trong tình huống như vậy, Dư Niên chắc chắn sẽ không can thiệp vào ý kiến của học sinh, nhất là khi học sinh đã thảo luận với phụ huynh. "Được, thực ra với thành tích của em, tự thi sẽ có nhiều lựa chọn hơn việc được nhận vào trường qua hình thức đặc cách. Thầy ủng hộ em... Đọc qua hai tờ đồng ý này, nếu không có vấn đề gì, em có thể ký ngay."

Nội dung trên giấy tờ giống hệt với tài liệu đã ký ở kiếp trước. Dù vậy, Ngu Thư Niên vẫn đọc kỹ trước khi ký tên.

Bách Dịch Nhiên đứng ở góc tường khua tay trên tường, nhìn đến phía yên tĩnh, "Hiệu trưởng đang bận, em đi trước được không?"

Dư Niên vuốt râu, trừng mắt, "Đứng đó! Muốn về à? Được, nói đi, đồng bọn của em là ai?"

Bách Dịch Nhiên khịt mũi mấy tiếng, giọng nói nghèn nghẹn rất khó nghe chứ đừng nói đến việc nói tên.

Ngu Thư Niên không do dự, trả lời ngay thân phận đồng lõa của mình: "Là em."

Hả!... Khụ..ahem..khụ, khụ!"

"Em bị ho à? Tiếng gì vậy?" Dư Niên vỗ nhẹ vào tai, do bị Bách Dịch Nhiên cắt ngang nên không nghe rõ lời Ngu Thư Niên nói, "Em vừa nói gì vậy tiểu Ngu? Là em cái gì?"

"Em nói đồng bọn của cậu ấy là..."

"Khụ!" Bách Dịch Nhiên ho khan, cổ họng bị sặc đến đau rát.

Vài lần không nghe rõ lời Ngu Thư Niên nói, kiên nhẫn của ông đã đến cực hạn, ông vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên, một tay ông trả lời điện thoại, một tay chỉ về phía cửa: Bách Dịch Nhiên, ra ngoài đi!”

Trước khi mở cửa, Bách Dịch Nhiên liếc nhìn Ngu Thư Niên, cong khóe miệng lên.

Dư Niên che ống nghe điện thoại lại, ra hiệu cho Ngu Thư Niên đặt tài liệu lên bàn, sau đó quay đầu nghe điện thoại: "Alo? Về đống tài liệu giảng dạy kia..."

Ngu Thư Niên chưa kịp nói gì thì Bách Dịch Nhiên ở ngoài cửa chỉ vào cậu qua ô cửa sổ nhỏ.

Cậu liếc nhìn hiệu trưởng Dư, chỉ có thể đặt tài liệu xuống rồi bước ra ngoài.

Ngu Thư Niên hỏi: "Sao cậu còn đứng ở đây? Cậu không sợ hiệu trưởng nói chuyện xong, sẽ kéo cậu về đứng phạt à?"

"Nếu phải đứng thì tôi sẽ đứng. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. Đừng nói với ông Cá rằng hôm đó cậu cũng ở đó." Bách Dịch Nhiên nắm lấy cánh tay Ngu Thư Niên, dắt cậu rời khỏi phòng hiệu trưởng. "Điểm số sẽ bị trừ."

Ngu Thư Niên ngoan ngoãn đi theo, "Tôi biết, ở bên ngoài tôi có nghe thấy hai người nói chuyện."

“Nếu cậu nghe được thì tại sao lại cam lòng đi vào bẫy?” Bách Dịch Nhiên không đồng ý, “Trừ điểm và lập biên bản kỷ luật, cậu có đồng ý không?”

Ngu Thư Niên đã nhận được rất nhiều học bổng, đối với những thứ này cũng không mấy quan tâm, "Tôi không bận tâm, tôi không quan tâm đến học bổng."

"Nhưng cũng không được, cậu giỏi như vậy, hồ sơ chắc chắn rất hoàn hảo, việc ghi thêm một cái tội thì sẽ ra sao." Bách Dịch Nhiên rất để ý.

Cảm thấy Ngu Thư Niên vẫn muốn đi tìm Ông Cá, Bách Dịch Nhiên đặt tay lên vai cậu, "Dù cậu nói hay không nói, chúng ta đều phải viết bản kiểm điểm. Nếu cậu không nói, chúng ta chỉ viết một bản kiểm điểm, nhưng nếu cậu nói, chúng ta sẽ viết hai bản kiểm điểm và nhận hai hình phạt. Ít nhiều có lợi hơn, phải không? Và ngoài ra, cậu chẳng làm gì sai cả, bị phạt mà không phân biệt đúng sai, có lẽ còn bất công hơn."

"Nghe tôi, tôi rành việc bị kỷ luật, sau khi nộp bản kiểm điểm, chuyện sẽ qua thôi. Tôi cũng không nhận được học bổng, kỷ luật thì kỷ luật, không sao cả."

Sau khi nói xong, Bách Dịch Nhiên không yên tâm, dặn dò, "Không được đi, biết không?"

"Ừm..."

Bách Dịch Nhiên: "Không được do dự, lưu loát lên"

"..." Ngu Thư Niên liếc hắn một cái, "Ừm."

Học sinh giỏi chắc chắn là người giữ lời hứa, nếu cậu nói không đi thì chắc chắn sẽ không đi.

Sau khi nhận được câu trả lời quả quyết, Bách Dịch Nhiên mới an tâm, "Vậy mới được."

Hắn vỗ nhẹ vai Ngu Thư Niên, nghiêng đầu trêu ghẹo nói, "Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, có muốn xem xét giúp tôi viết một bản kiểm điểm không?"

"Được." Ngu Thư Niên hỏi, "Bao nhiêu chữ?"

"Thật sự giúp tôi viết à? Tôi đùa thôi." Bách Dịch Nhiên có thể nói là khách quen của văn phòng, việc viết bản kiểm điểm cũng không ít, hắn đã tìm ra một quy luật, chỉ cần viết vài nghìn từ là xong.

Dù sao khi nộp cũng không ai đọc, chỉ cần đầy đủ để thể hiện sự thành tâm là được.

Không đi được mấy bước, cánh cửa văn phòng của hiệu trưởng lại mở, hiệu trưởng vừa nghe điện thoại vừa gọi, "Bách Dịch Nhiên! Đừng đi, đến lấy bài thi của lớp em đi."

Bài thi?

Ngu Thư Niên suy nghĩ một chút để nhớ lại đó là bài thi gì.

"Đến đây."

Bách Dịch Nhiên vội vã chạy trở lại văn phòng.

Hiệu trưởng nói: "Lần nào cũng chấm bài cho lớp của em trước"

Bách Dịch Nhiên cười thoải mái, không mấy lo lắng, "Thầy chấm bài vất vả rồi."

"Đi đi đi." Dư Niên vẫy tay, cũng bị hắn làm cho bật cười, "Nhìn em thật là phiền lòng. Nhớ viết bản kiểm điểm nhé, không được bỏ sót từ nào."

"Em biết rồi!"

Hắn cuộn tờ giấy thành một ống và nắm chặt, ra ngoài gặp Ngu Thư Niên đang đợi ở đó, "Cậu chờ tôi à?"

"Ừm." Ngu Thư Niên đã được hiệu trưởng gọi ra, muộn một chút cũng không sao, "Đây là bài kiểm tra gì vậy?"

"Này là bài kiểm tra chia lớp." Bách Dịch Nhiên vung tấm giấy vừa cuộn xong, "Hầu hết là bài của cả lớp"

Vì quy trình xếp lớp ở mọi thời điểm đều giống nhau nên sẽ không có bất kỳ thay đổi lớn nào đối với lớp hiện tại.

Nhiều nhất có một hoặc hai học sinh chuyển lớp.

Lớp của Bách Dịch Nhiên là ổn định tuyệt đối, luôn đứng cuối bảng.

Hiệu trưởng đã quen rồi.

Ngu Thư Niên không quan tâm đến bài của người khác, chỉ đơn giản lật qua bài làm của Bách Dịch Nhiên, "Cậu nộp giấy trắng à?"

Đối với Ngu Thư Niên, câu hỏi này là một sự nghi hoặc thực sự, nhưng đối với Bách Dịch Nhiên, đó là một cú đánh thẳng vào tâm hồn hắn.

Bách Dịch Nhiên chạm vào mũi, hơi xấu hổ, "Không có, tôi biết cái gì thì đều viết ra hết."

Ngu Thư Niên nhìn vào bài thi, nó khéo léo tránh tất cả các lựa chọn đúng trong các câu hỏi trắc nghiệm và để lại những khoảng trống lớn ngoài phần "Giải pháp cho câu hỏi", với dấu hiệu phổ biến nhất là dấu gạch chéo do các giáo viên cầm bút đỏ thực hiện.

"..."

Lần sau có thể thử mò một chút trong phần trắc nghiệm, có thể đúng một số câu.