Chương 6

Ăn sáng xong, Ngu Thư Niên chọn một ít sách ngoại khóa, dự định mang đến phòng học tự học.

Trước khi vào học, cậu đã đọc sách giáo khoa, thay vì chỉ ngồi một chỗ tự học, cậu có thể luyện tập nhiều câu hỏi ở cấp độ cao hơn.

Ngu Thư Niên đặt một cây bút lên sách, quay đầu nhìn Bách Dịch Nhiên đang chờ mình ở cửa, "Cậu không mang sách theo à?"

"Tôi..." Bách Dịch Nhiên sờ sờ mũi, thường thì sách của hắn đều để ở chỗ ngồi và không mang về nhà, nhưng vì vừa mới bắt đầu năm học và có bài kiểm tra phân lớp, sách cũ đang ở ký túc xá, sách mới chưa nhận, nên bây giờ trên bàn của hắn trống rỗng, ngay cả một tờ giấy cũng chẳng có.

Đối diện với câu hỏi của Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên quyết đoán, trực tiếp đặt tay lên tim, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc nói: "Sách nằm trong tim tôi."

Ngu Thư Niên gật đầu, dường như rất đồng ý với câu trả lời này.

Sau đó, Bách Dịch Nhiên nhận được sự giúp đỡ từ Ngu Thư Niên để chọn hai quyển Văn và tiếng Anh.

Tự học Toán chỉ cần học một số công thức, nhưng hai môn trước đó có nhiều thứ có thể học thuộc lòng, nên tận dụng tốt hơn trong việc tự học.

Khi ra khỏi nhà, để tránh con mèo trong nhà tự ra ngoài dạo chơi, Ngu Thư Niên đặc biệt đóng cửa và khóa từ bên ngoài sau khi ra khỏi nhà.

Buổi tự học sáng cần đến trước 7 giờ sáng, lúc 7 giờ, giáo viên sẽ bắt đầu điểm danh.

Kỳ thi phân lớp lớp 11 mới kết thúc, việc công bố kết quả và sắp xếp phân lớp cuối cùng phải chờ đến thứ tư.

Trường đã phát thông báo yêu cầu buộc phải tự học trong hai ngày trước khi phân lớp.

Lớp hiện tại vẫn giữ nguyên cấu trúc lớp học ban đầu trước kì thi học kỳ, không có sự thay đổi nào.

Bách Dịch Nhiên học ở lớp 7, không cùng tầng với lớp 1. Hắn ôm sách và đi cùng Ngu Thư Niên đến cửa lớp 1, sau khi đưa sách cho Ngu Thư Niên, hắn mới quay trở về lớp của mình.

Khi Ngu Thư Niên ôm sách ngoại khoá bước vào lớp học, trong lớp đã có khá nhiều người, mọi người đều yên lặng cúi đầu học bài, một số học sinh ngồi gần cửa sổ mang tai nghe, miệng lẩm bẩm, tựa như đang đọc theo.

Cậu quay về chỗ ngồi và đặt sách xuống, nhìn vào đồng hồ thấy còn sớm, cậu lấy đề thi Olympic Toán trước đây lên và xem qua.

Thấy thái độ bình tĩnh của cậu, bạn cùng bàn tháo kính ra, nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Nếu gặp chuyện gì thì báo với giáo viên, hoặc nhờ bố mẹ liên hệ trực tiếp với chủ nhiệm”.

Câu nói vô lý của Lục Minh Học khiến Ngu Thư Niên không kịp phòng bị, cậu đáp: “Hả?”

Nhưng phản ứng chậm của Ngu Thư Niên lại khiến Lục Minh Học tin chắc cậu đang gặp chuyện, "Cậu đắc tội họ à? Có bao nhiêu người? Tại sao lại chặn cậu?"

Những câu hỏi này khiến Ngu Thư Niên hiểu ngay ý của Lục Minh Học.

Chắc chắn là Lục Minh Học đã thấy Bách Dịch Nhiên đưa sách cho cậu ở cửa lớp.

Ngư Thư Niên bất đắc dĩ nói: "Không có, Bách Dịch Nhiên đang đi về lớp của mình, vừa lúc trên đường giúp tôi mang sách qua đây mà thôi."

"Hai cậu quen nhau à? Sao Bách Dịch Nhiên lại đem sách đến cho cậu?" Lục Minh Học vẫn không tin tưởng, nhớ đến các bài viết trên diễn đàn của trường sau khi Bách Dịch Nhiên chuyển đến trường của họ, những bài viết về Bách Dịch Nhiên như nấm mọc sau mưa. Cậu ta run rẩy một chút rồi nói: "Cậu cách xa cậu ta một chút đi, mọi người nói tính tình cậu ta không tốt. Ngủ trong lớp không chịu nghe giảng, tan học là tìm người đánh nhau, thậm chí giáo viên cũng không dám làm phiền cậu ta, trông cậu ta chẳng giống học sinh chút nào."

Ngu Thư Niên: "..."

"Cậu có nhầm không? Tôi cảm thấy tích cách của Bách Dịch Nhiên khá tốt." Ngu Thư Niên bênh vực và giải thích: "Mấy câu chuyện đó cậu nghe từ ai?"

"Các bài viết trên diễn đàn đều viết vậy đó." Với tình yêu thương đối với bạn cùng bàn, Lục Minh Học cảnh báo: "Cẩn thận một chút, phải chú ý nhiều hơn. Tôi đã từng thấy cậu ta đánh nhau với các đàn anh khối trên, đánh dữ lắm, thậm chí có cả máu. Cậu là một học sinh xuất xắc, đừng có liên quan đến người học dở như vậy."

Ngu Thư Niên đã đọc diễn đàn trước khi đi ngủ tối qua, nội dung các bài viết đều là những thông tin không đáng tin cậy, "Đừng quá tin vào diễn đàn. Chúng ta đều là bạn cùng trường, phải tiếp xúc nhiều hơn, chắc chắn cậu sẽ thay đổi cách nhìn về Bách Dịch Nhiên."

Lục Minh Học: "???"

Ai lại muốn tiếp xúc với anh đại hay cầm gậy đuổi đánh người chứ!

Ngay cả tròng kính phản chiếu cũng không thể che giấu được sự kinh ngạc trong mắt Lục Minh Học.

"Thiên tài! Các cậu đang nói chuyện gì vậy?" Một cô gái ở hàng trước quay lại và cầm một tờ giấy nháp trong tay, "Giúp tôi nhìn qua bài này được không? Câu bổ sung môn toán hôm qua, tôi đã sao chép đáp án tham khảo nhưng không hiểu lắm, có thể giải thích cho tôi được không?"

Câu hỏi bổ sung có độ khó cao, không tính vào tổng điểm, nhưng lại là một yếu tố quan trọng trong việc phân lớp.

Ngu Thư Niên nhận tờ giấy nháp, trên đó là đề bài bổ sung môn toán hôm qua và đáp án được viết rất kỹ lưỡng trên nửa tờ giấy dưới cùng.

Thực sự, các bước giải đều rất phức tạp.

Một tay Tề Giai Đồng chống cằm, cảm thấy khó chịu với câu hỏi này, "Tôi chỉ sao chép bước này thôi, không đủ chỗ viết trên bài thi."

"Đáp án tham khảo này không đúng, đừng để đề lừa." Ngu Thư Niên dùng bút gạch dưới một dòng trong đáp án tham khảo, đặt một dấu chấm câu ở cuối dòng, sau đó lật tờ giấy nháp qua mặt trống và viết quá trình giải bài trên mặt sau, "Tôi viết cách giải của mình ra, cậu so sánh thử xem."

Bài toán đã làm cách đây không lâu, Ngu Thư Niên vẫn còn nhớ cả quá trình giải và suy nghĩ, viết theo thứ tự trong ký ức.

Ban đầu, Lục Minh Học vẫn đang đắm chìm trong sự khϊếp sợ, nhưng khi nghe đó là bài bổ sung môn toán hôm qua, cậu ta lại càng hứng thú và ngó đến gần, "Ồ... có thể dùng công thức này à? Giỏi thật đấy. Thiên tài à, não của cậu lớn như thế nào vậy."

Nhìn thấy phần giải đáp phía sau, Lục Minh Học không khỏi ngả mũ ngưỡng mộ. Tất cả đều là học sinh giỏi, nhưng tại sao khoảng cách giữa thiên tài và học sinh giỏi có thể lớn như vậy chứ.

Lục Minh Học: "Thiên tài à, cho mình sao chép bài giải này được không?"

Các bạn học bên cạnh đều ghé mắt nhìn sang, rõ ràng đều rất quan tâm đến đáp án của Ngu Thư Niên.

Trong lúc viết, Ngu Thư Niên cảm thấy hơi quen quen, vươn tay lấy cuốn sách ngoại khoá, chú ý đến các bạn học xung quanh, cậu tỏ ra bình tĩnh nói: "Đang thảo luận với Tề Giai Đồng."

Tờ giấy nháp là của Tề Giai Đồng.

Nghe vậy, Lục Minh Học nhìn sang, cười toe toét, nhưng cậu ta chưa kịp nói gì thì Tề Giai Đồng đã nâng cằm lên nói: “Gọi chị đi.”

“Cút,” Lục Minh Học không chút do dự trả lời, “Cậu chơi một mình đi.”

Tề Giai Đồng cười khúc khích, chộp lấy hộp bút của mình, dường như sẽ nắm vào cậu ta.

Sự chú ý của Ngu Thư Niên tập trung vào sách, cậu chỉ mang theo mấy quyển, lục lọi một lượt cũng không tìm được cuốn mình cần, cậu nhíu mày cố gắng nhớ lại, chợt nhận ra rất có thể Bách Dịch Nhiên đã lấy nó đi.

Sau đó, không đề cập lại các dạng câu hỏi tương tự trong cuốn sách đó, Ngu Thư Niên quay lại viết tiếp. Sau khi viết xong con số cuối cùng với nét bút ổn định, cậu xoay tờ giấy thi thành một hướng khác, "Như vậy tương đối đơn giản, sau khi đọc xong có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi tôi."

Tề Giai Đồng vui vẻ nói, "Được, cảm ơn nha!"

Lục Minh Học sắp mở miệng để thảo luận với cô, nhưng vào lúc đó giáo viên đi vào, nhìn lướt qua một cái, "Mọi người đã đến đầy đủ chưa? Tự học thôi."

Nói xong, giáo viên ngồi xuống trên bục giảng, hoàn toàn không lo có ai trốn buổi tự học.

Có giáo viên ở đây, không còn thoải mái như trước, ít nhất không ai dám nói to về bài tập nữa.

Ngu Thư Niên mở điện thoại dưới gầm bàn ra và gửi tin nhắn cho Bách Dịch Nhiên,【Cuốn sách giải chi tiết các dạng câu hỏi Olympic Toán màu xanh có ở chỗ cậu không?】

...



Không ai trả lời.

Ngu Thư Niên đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy phản hồi nào trên khung chat.

Có thể là Bách Dịch Nhiên đang nghiêm túc đọc sách nên không nhìn điện thoại.

Nghĩ đến điều này, Ngu Thư Niên không muốn làm phiền hắn nữa, tiếp tục đọc các dạng câu hỏi chưa hoàn thành.

Thời gian tự học cũng như thời gian thi, thời gian giữa các tiết học tương đối dài.

Khi tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, những học sinh giỏi đang chờ để nhờ đáp án từ Tề Giai Đồng đã xếp xung quanh chỗ ngồi của cô.

Tề Giai Đồng: "???"

"Mỗi người đến một lần, các cậu là cướp đấy hả!"

"Tôi là người đến đầu tiên!"

Lục Minh Học: "Người anh em, ông coi tôi chết rồi đấy à?"



Giáo viên uống một ngụm nước trà, nhìn về phía đây với sự ồn ào, không khỏi nhẹ nhàng bước tới xem bọn họ đang cãi nhau vì điều gì.

Trước khi mọi người tấp nập xung quanh, Ngu Thư Niên đã đứng dậy và đi ra khỏi lớp học.

Lớp 7 nằm ở tầng 5.

Ngu Thư Niên thường chỉ giao tiếp trong lớp học của mình, đây là lần đầu tiên cậu đến lớp 7.

Ngay sau giờ học, đã có nhiều người tập trung trong hành lang.

Trái lại, chỉ có một vài người còn lại trong lớp học.

Ở cửa ra vào lớp, ánh mắt của Ngu Thư Niên trùng với người đang nằm ngủ trên bàn cuối cùng.

So với lần trước, lần này Bách Dịch Nhiên đã gấp đôi áo đồng phục để làm gối đầu, rõ ràng là thoải mái hơn.

Hôm qua hắn thực sự đã thức khuya, cộng với việc sáng nay phải dậy sớm, buồn ngủ là chuyện bình thường.

Ngu Thư Niên vô tình giảm nhẹ bước chân, chỗ bên cạnh Bách Dịch Nhiên có lẽ không có người ngồi, trên bàn là những cuốn sách cậu đã lấy cho Bách Dịch Nhiên.

Nghĩ xem cuốn sách cậu muốn tìm có gấp trong đó hay không, Ngu Thư Niên vừa ngồi xuống, chưa kịp đưa tay để lật, Bách Dịch Nhiên bên cạnh đã 'tsk' một tiếng.

Giọng nói ngắn gọn nghe có chút không kiên nhẫn.

Ở khoảnh khắc tiếp theo, Bách Dịch Nhiên trực tiếp đứng dậy, nhíu mày nhìn người bên cạnh, "Tao đã nói qua rồi..." Hắn dừng một chút, thần sắc chậm rãi cứng đờ, hai mắt nheo lại, tựa như đang nửa mơ nửa tỉnh.

Chậm rãi hít một hơi, Bách Dịch Nhiên mím môi, giống như đã tỉnh lại, sau đó đưa tay sờ sờ đầu Ngu Thư Niên.

Cử chỉ thật nhẹ nhàng, chỉ vuốt nhẹ tóc cậu rồi rút tay lại.

Ngu Thư Niên: "......?"

Sau khi chạm vào, Bách Dịch Nhiên lại nhắm mắt lại, hài lòng thoải mái đổi tư thế, ôm lấy bộ đồng phục gấp lại tiếp tục ngủ.

Có vẻ như hắn vẫn chưa tỉnh hẳn.

Ngu Thư Niên há miệng, cảm thấy hơi buồn cười một chút, tay đang tìm sách của cậu chậm lại, cố nén không bật cười thành tiếng.

Tuy nhiên, nhìn Bách Dịch Nhiên ngủ một lúc, cậu lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Bách Dịch Nhiên tựa đầu vào cánh tay khoanh lại, chỉ lộ ra nửa mặt bên trái, vẫn hướng về phía cửa sổ, đầu ngón tay tùy ý co lên, ngực phập phồng không còn nhẹ nhàng như trước nữa. Thay vào đó, cậu cảm thấy có chút đột ngột, giữa hơi thở vào ra có một sự gấp gáp không thể giải thích được.

Ánh nắng bị rèm che gần hết, chỉ để lại chút ánh sáng mờ ảo chiếu lên mặt hắn.

Dưới ánh sáng này, tai của Bách Dịch Nhiên, từ màu da ban đầu, dần bị ánh hồng nhạt nuốt chửng, sau đó lan rộng, màu sắc trở nên ngày càng đậm, ngày càng đỏ…

Ngu Thư Niên chậm rãi nhướng nửa bên mày, đẩy sách sang một bên, một tay đỡ cằm, nhìn hắn với ánh mắt đầy ý cười.

Nhìn hắn ngủ một giấc này, không biết khi nào mới tỉnh.

Mặc dù hắn chưa ngồi dậy, nhưng... tai đỏ đến mức sắp chảy máu, dấu vết ửng hồng này cũng dần lan ra phía sau tai, trải dài xuống cổ.

Ngu Thư Niên cong môi, ho nhẹ, "Sắp đến giờ học rồi, cậu còn muốn ngủ tiếp sao?"